Tùy Ly kể về kỳ văn dị chí, Tân Ngao kể về những chuyện mà y trải qua thời niên thiếu.
Ngày hôm sau.
Sau khi Ô Tinh Tinh và Tùy Ly thức dậy, đặc biệt ăn sáng cùng với Tân Ngao rồi mới rời đi.
Nội thị đi vào cửa, muốn hầu hạ Tân Ngao thay quần áo đi vào triều.
"Hôm nay không vào triều." Tân Ngao nói.
Nội thị kinh ngạc gật đầu, đáp lại: "Vâng."
Mặc dù Tân Ngao không thích làm hoàng đế, càng không thích xử lý mấy chính sự kia, nhưng trên thực tế y là người khống chế quyền lực trong tay rất mạnh.
Năm xưa khi còn làm tướng quân cũng là như vậy.
Cho nên y thích ở trên triều, quan sát những người không an phận ở phía dưới.
Đối với chuyện hôm nay không lên triều, nội thị cảm thấy có chút kinh ngạc.
Ông ta không khỏi âm thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm qua bệnh đau đầu của bệ hạ tái pháp rất dữ?
Nội thị cũng cảm thấy kỳ quái, tất nhiên người trong triều cũng là như vậy.
"Là thân thể bệ hạ có bệnh sao?"
"Lúc nội thị kia truyền lời, cũng không nói như vậu."
"Nguyên nhân là gì."
Sở hầu đứng xa xa, thấp giọng nói chuyện với người bên cạnh: "Nghe nói hôm qua Đế cơ và Tân Ly công tử cùng đi đến Câu Dực điện. Cho đến sáng hôm nay mới rời đi."
Những người bên cạnh nghe vậy trực tiếp nhíu mày: "Dù cho bệ hạ có sủng ái Đế cơ như thế nào đi nữa, cũng không nên làm như vậy. Tuổi tác của Đế cơ đã không còn nhỏ nữa, sao có thể ngủ lại Câu Dực điện giống như lúc trước chứ?"
Sở hầu cười một tiếng: "Từ Bá nói không sai, ngày khác nên tiến lên can gián bệ hạ mới phải."
Ông lão bị gọi là "Từ bá" nhất thời ngậm miệng lại.
Mục đích của Sở hầu đã đạt được, cũng không để ý những người này sợ Tân Ngao như thế nào.
Cứ sợ đi, càng sợ, tương lai phản kháng sẽ càng mạnh.
Sở hầu rời hoàng cung, đi thẳng đến ngọn núi ngoại ô.
Nhưng chờ đến Vô Cực môn, mới được một đạo đồng báo cho biết: "Nguyên Quân đi vào cung rồi, Sở hầu không biết sao?"
"Cái gì?!" Sở hầu hơi thay đổi sắc mặt.
Chẳng lẽ, chẳng lệ vị đệ đệ hoàng đế kia của gã đã phát hiện ra cái gì rồi sao?
Không thể nào... Đệ đệ của gã nào có tỉ mỉ như vậy?
Chắc là lúc trước sau khi Vô Cực môn hiến vũ, Tân Ngao hơi cảm thấy hứng thú, mới sai người mời Nguyên Chử đi vào cung.
Sở hầu càng nghĩ càng cảm thấy như vậy.
Gã yên tâm, trở về đi vào cung. Chỉ là gã cũng không vội vàng đi tìm Nguyên Chử, mà là đi cầu kiến Tân Ngao trước.
Mặc dù gã rất không muốn gặp Tân Ngao, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm.
"Thấy bệ hạ không có việc gì, ta yên tâm rồi." Sở hầu quan sát Tân Ngao một phen, lúc này mới khom người lui ra.
Đi ra ngoài cửa, gã gọi lại một cung nhân, bình tĩnh hỏi: "Sao sắc mặt của bệ hạ lại không tốt? Lại nhức đầu à?"
Cung nhân: "Nô tỳ, nô tỳ không biết. Chỉ là tối hôm qua hình như bệ hạ không ngủ được... Đại khái là bởi vì kể chuyện cho Đế cơ, kể xong thì hơi trễ một chút..."
Sở hầu co rút khóe miệng.
Gã tin đệ đệ kia của mình sủng ái Đế cơ, nhưng cũng không ngờ lại sủng ái đến tình trạng này.
Lấy được câu trả lời mong muốn, Sở hầu lộ ra vẻ mặt đầy lo lắng, vừa cảm thán nói: "Dù sao phải tốn thời gian đi tìm một người có thể chữa bệnh này mới được...." Vừa đi xa.
Không lâu lắm, Sở hầu gặp được Nguyên Chử.
Vừa vào cửa, gã lập tức không nhịn được hỏi: "Sao ngài lại ở thiền điện của Kiêm Hà cung?"
Chỉ là nghĩ đến, nơi này là chỗ ở của tên ma ốm Tân Ly kia, cũng không làm ra tích sự gì, Sở hầu mới không lo lắng nữa.
Nếu không gã tuyệt đối không dám đi vào.
Nguyên Chử ngồi ở trước bàn, chỉ nhàn nhạt hỏi gã: "Sở hầu có chuyện gì sao?"
Sở hầu cúi đầu, hàm hồ nói: "Hôm qua bệ hạ cả đêm không ngủ được, Đế cơ và Tân Ly công tử ở cùng bên cạnh, cho đến sáng."
Ở trước mặt Nguyên Chử, gã tỏ ra có chút nóng vội: "Có phải... Có phải..." Có hiệu lực rồi không.
Gã muốn hỏi, nhưng lại không dám nói quá rõ ràng.
Lỡ như nơi này có tai mắt của hoàng đế thì sao?
Nguyên Chử nghe được lời của gã, cũng không lộ ra vẻ mặt gì, chỉ đáp một tiếng: "Ồ."
Sở hầu vội nói: "Ta biết được Nguyên quân hướng về phía Kỷ hầu, chỉ là... Chỉ là..."
Chứng bệnh đau đầu của Tân Ngao, đích xác là trúng cổ.
Mà cổ này, là do Kỷ hầu hạ.
Sở hầu cũng biết chuyện này.
Sao Sở hầu có thể lạc hậu hơn đệ đệ nhà mình? Vì vậy vội vàng hạ thứ gì đó ở chỗ Tân Ngao.
Sở dĩ gã nói với con trai, Tân Ngao sẽ vội vàng gả Đế cơ đến đây, cũng chính là dựa vào thứ này.
Chỉ là Nguyên Chử không vui vẻ lắm.
Giống như là trách gã lấy thứ này ra quá nhanh, làm rối loạn kế hoạch.
Sở hầu cũng không dám đắc tội với Nguyên Chử, nếu không phải vào lúc này ở trong cung, gã đã không nhịn được quỳ xuống dập đầu với Nguyên Chử.
"Ngươi muốn làm gì?" Nguyên Chử đột nhiên hỏi.
Lúc này Sở hầu mới nhỏ giọng nói: "Đế cơ."
Tân Ngao không dám ở chỗ này quá lâu, sau khi nói qua loa mấy câu với Nguyên Chử thì rời đi.
Nguyên Chử nhìn chằm chằm bóng lưng của gã, trong lòng chỉ có hai chữ.
Ngu xuẩn.
Lúc đầu Vô Cực môn chính là có mưu đồ như vậy.
Để cho Kỷ hầu tâm tính tồi tệ tàn nhẫn, lại không có sự rộng lượng của một người trên cao. Hắn ta không phải là một thí sinh làm hoàng đế thích hợp.
Cho nên, Vô Cực môn giao chuyện hạ cổ cho hắn ta.
Chờ khi hoàng đế chết, Kỷ hầu cũng bị xử tử vì chuyện hạ cổ, mà Sở hầu chỉ cần ngồi ngư ông đắc lợi, được Vô Cực môn đẩy lên đế vị.
Bây giờ thì tốt rồi.
Sở hầu cũng là một người không kiên nhẫn, vì muốn Đế cơ, không nhịn được ra tay với hoàng đế.
Nếu tương lai bị điều tra đến đầu của gã, vậy gã và Kỷ hầu cũng không ai sống sót được.