Nói chuyện với thứ ngu xuẩn đúng là quá mệt mỏi.
Nguyên Chử xoa trán nói.
Trái lại còn không bằng lấy bọn họ làm bè, để cho Vô Cực môn đạt được vinh sủng của bệ hạ....
"Nguyên tiên sinh." Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng của cung nhân.
Cung nhân đẩy cửa đi vào, nói: "Trà của Nguyên tiên sinh bị nguội rồi, để nô tỳ đổi cho Nguyên tiên sinh một bình mới."
Nguyên Chử không nhúc nhích.
Xem ra chủ nhân của kiêm Hà cung này... Đang trông chừng hắn ta.
Tân Ly công tử kia thật sự là một con ma ốm sao?
Sau đó lại mấy ngày trôi qua, Tân Ngao cũng không vào triều.
Tân Ngao cũng không có ý giấu giếm, cho nên có rất nhiều người dần biết được, bây giờ y không chỉ nhức đầu, ban đêm còn không ngủ ngon.
Ngày hôm đó, cuối cùng Sở hầu lại dẫn con trai đến trước mặt Tân Ngao.
"Gần đây bệ hạ khó ngủ, ta cũng trằn trọc ngủ không yên. Tử Quy thấy vậy, buồn ở trong lòng, cuối cùng đánh bạo đi cầu Nguyên tiên sinh của Vô Cực môn, cuối cùng từ trong tay ngài ấy có một phương pháp..."
Không đợi Sở hầu nói hết.
Tân Ngao đã âm trầm mở miệng nói: "À? Vậy là Vô Cực môn này không chủ động dâng lên cho quả nhân?"
Sở hầu cứng đờ người.
Tuyệt đối không ngờ đến Tân Ngao sẽ nói như vậy.
Tân Ngao cười lạnh một tiếng: "Xem ra quả nhân phải bắt bọn họ hỏi tội mới được"
Sở hầu vội nói: "Trước tiên bệ hạ nghe ta nói xong đã, bọn họ không có dâng phương pháp này lên cho bệ hạ, quả thật là có nguyên nhân trong đó."
Tân Ngao rũ mi mắt: "Ngươi nói đi. Quả nhân nghe thử một chút."
Sở hầu nghe được câu này, mồ hôi cũng chảy ra, nhưng lại không dám giơ tay lên lau.
Tân Ngao thật sự rất tàn bạo.
Ngay cả gã là đại ca ruột cũng phải sợ.
“Phương pháp này phải có một người hiến máu vào thuốc, đồng thời vẽ phù văn, cử hành nghi thức, mới có thể làm cho bệ hạ không chịu sự xâm nhiễm của yêu quái nữa, có thể ngủ ngon được. Mà người chủ trì nghi thức sẽ bị tổn thọ. Người Vô Cực môn kia thì không muốn tổn thọ, đây cũng là chuyện theo lẽ bình thường, vốn dĩ bọn họ là phương sĩ tu trường sinh, tuổi thọ này tuyệt đối không có thể giảm được." Nói một đoạn dài như vậy, Sở hầu gần như đã dùng sức lớn mới nói hết được.
Rất sợ bên trong câu nói có gì đó không đúng, Tân Ngao không chỉ bảo gã cút, còn muốn đánh gãy hai tay của gã.
"Một bên là tổn thọ, một bên là trường sinh, không phải có thể bổ sung lại tuổi thọ mới vừa bị giảm sao?"
Sở hầu: "..."
Đúng, đúng là có mấy phần đạo lý.
Nhưng sao có thể nói như vậy được?
Sở hầu vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đế cơ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh hoàng đế.
Nàng rất được sủng ái.
Thôi, bỏ đi.
Sở hầu lại cúi đầu, không dám tranh cãi với Ô Tinh Tinh.
"Phương sĩ có thể câu thông với trời đất quỷ thần, thôi, quả nhân cũng không muốn kết thù với bọn họ. Nếu bọn họ không nguyện ý chủ trì nghi thức, như vậy sẽ do ai cống hiến tuổi thọ của mình ra đây?" Tân Ngao hỏi.
Sở hầu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Chuyện này cứ để cho Tử Quỷ làm đi ạ."
Tân Ngao: "Ồ? Để cho cháu trai bị tổn thọ, chuyện này cũng không phải là chuyện quả nhân mong muốn."
Sở hầu khom người, thành khẩn nói: "Bệ hạ là thúc thúc của nó, huống chi nó lại yêu mến Đế cơ. Nếu có thể dâng tuổi thọ cho bệ hạ, giải được ưu sầu gần đây của bệ hạ, chuyện này truyền ra, chắc cũng là một giai thoại đẹp."
Ô Tinh Tinh hơi nghe không hiểu.
Ừ?
Yêu mến Đế cơ là cái gì?
Người nào yêu mến nàng?
À, mới vừa rồi Sở hầu nói chính là con trai Quy gì đó của mình? Quy này là người nào? Ô Tinh Tinh không nghĩ ra. Đều do con trai của người này quá nhiều.
Mà bên này Tân Ngao không lập tức đồng ý.
Y cố ý trầm ngâm một lát, mới nói: "Được thôi, cứ theo như lời ngươi thử một lần đi. Quả nhân cũng muốn nhìn thử, bản lĩnh của Vô Cực môn này rốt cuộc cao bao nhiêu.”
Sở hầu đáp một tiếng, trên mặt là sự vui mừng không kiềm chế được.
Gã vội vàng cáo lui, bảo là muốn trở về chuẩn bị nghi thức.
"Chờ một chút." Tân Ngao đột nhiên lên tiếng.
Sở hầu không thể không dừng chân lại.
Chẳng lẽ y đổi ý rồi?
Hoàng đế đã nhiều ngày không được ngủ ngon, cộng thêm chứng đau đầu, nếu không giải quyết, chắc y cũng không còn chống đỡ được bao lâu nữa?
"Thần dân của quả nhân cũng vô cùng tò mò với Vô Cực môn này, nếu muốn cử hành nghi thức, không bằng tổ chức ở Tịnh pháp dàn đi. Tất cả mọi người đều có thể xem." Tân Ngao nói.
Sở hầu ngẩn ra, gã nuốt nước miếng một cái, chỉ đành nói: "Vâng, vâng."
"Đúng rồi, còn có một chuyện." Tân Ngao nhìn gã chăm chú: "Sở hầu như thế nào biết được quả nhân bị ma quỷ xâm nhiễu?"
Lưng của Sở hầu cứng đỡ, nói: "Trong sách cổ có ghi lại, có một vị tướng quân, giết người vô số. Không đến một năm, bởi vì liên tục nhìn thấy hồn phách của người mình giết, cho nên ban đêm ngủ không ngon. Chưa đến nửa tháng đã chết. Vì vậy ta lo lắng bệ hạ cũng là như vậy."
"Trái lại mỗi ngày Sở hầu đều đọc sách nhiều nha."
"Vâng, vâng... Mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, không thể làm gì khác hơn là đọc một ít sách cổ."
"À, đi đi." Hôm nay Tân Ngao hiếm khi nói lời ôn hòa.
Cũng không bảo gã cút. Sở hầu thầm nghĩ.
Chắc là không phát hiện chỗ nào không đúng.
Sau khi Sở hầu trở về, không đến hai ngày, đã chuẩn bị xong nghi thức cử hành.
Gã gấp gáp như vậy cũng là có nguyên nhân.
Kỷ hầu đối xử vô cùng nhiệt tình với Vô Cực môn, cũng không biết cuối cùng Vô Cực môn sẽ chọn ai.
Từ khi Vô Cực môn vào thành, Sở hầu đã ngồi không yên rồi.
Gã muốn nhanh chóng củng cố địa vị, thắng được càng nhiều chỗ tốt.
Đế cơ chính là tiền đặt cược tốt nhất.
Đến ngày cử hành nghi thức, cửa trong phủ Tiết công bị người ta gõ mạnh.