Người đến, cũng không hỏi Tiết công, chỉ hỏi: "Thanh Cơ có ở bên trong không?"
Nô bộc ngơ ngẩn một chút mới phản ứng lại, người này là tìm con gái của Việt Cơ.
Nhưng sao có thể trực tiếp đến cửa tìm con gái người ta như vậy?
"Đây là thư mà Nguyên quân Vô Cực môn muốn ta tự mình đưa cho Thanh Cơ." Người đến nói.
Nghe được ba chữ "Vô Cực môn", nô bộc hơi thay đổi sắc mặt, không dám chậm trễ chút nào, vội vàng xoay người đi thông báo.
Không lâu lắm, Tiết công dẫn Việt Cơ tự mình ra đón.
"Vào trong nhà ngồi một lát, uống một ly trà đã?" Tiết công nhiệt tình nói
Người đến khoát tay, chỉ nói: "Công việc quan trọng, không dám dừng lại, xin Thanh Cơ tự mình đi ra nhận bức thư này."
Tiết công hơi ngẩn ra, thầm nghĩ vị Nguyên tiên sinh kia đối xử khác biệt với Thanh Cơ.
Tiết công vội vàng xoay đầu sai người mời Thanh Cơ đến.
Trái lại Thanh Ngưng đến cũng nhanh, dưới ánh mắt của mọi người, nàng ta chậm rãi nhận bức thư, lại mở ra.
"Viết cái gì?" Tiết công không kịp chờ mà hỏi.
Thanh Ngưng bình tĩnh nói: "Là một thư mời, mời ta đến Tịnh pháp đàn xem nghi thức."
Tiết công mừng rỡ: "Tốt tốt! Nhanh đi chuẩn bị đi." Ngày gần đây, tin tức bên trong Tịnh pháp đàn sẽ cử hành một nghi thức trừ tà đã sớm truyền đi khắp nơi. Tất cả mọi người đều muốn đến xem, nhưng cũng không phải ai cũng đi được.
Lúc trước ở bữa tiệc sinh nhật của Sở hầu, một điệu múa của Vô Cực môn đã làm cho sự nóng nảy trong lòng mọi người hạ xuống, cũng đã đủ cho mọi người cảm thấy sợ hãi rồi.
Bao nhiêu người đều mong đợi có thể đi xem nghi thức thần bí kia của Vô Cực môn.
“Chúng ta có thể đi sao?" Việt Cơ hỏi.
Thanh Ngưng rất muốn nói không thể.
Nhưng hết lần này đến lần khác vị Nguyên tiên sinh kia cũng ngỏ lời mời cả nhà bọn họ.
Thanh Ngưng: "... Có thể."
Lúc này Việt Cơ mới thật lòng cười, nói: "Rất tốt, rất tốt..." Như vậy cũng có thể trù tính dễ dàng.
Vốn dĩ Tịnh pháp đàn là do tiền triều xây nên.
Nơi đó từng là chỗ ở của một vị Thái Bặc của tiền triều, sau đó triều đại thay đổi, vị Thái bặc kia cũng là vì tuổi tác quá lớn mà qua đời. Nhưng Tịnh pháp đàn vẫn được xem là một nên vô cùng tinh khiết, có thể thông linh.
Thanh Ngưng bước vào trong lập tức khịt mũi coi thường.
Chỗ nào có linh khí?
Lúc này Tiết công kéo nàng ta: "Cúi đầu xuống."
Thanh Ngưng lập tức biết, chắc là Hoàng đế Thái Sơ đến rồi.
Mặc dù trong lòng nàng ta không cam lòng, nhưng cũng biết ở chỗ nào, phải tuân thủ quy củ ở chỗ đó.
Thanh Ngưng cúi đầu xuống, chỉ nghe tiếng triều bái của mọi người.
Nàng ta quỳ xuống bên trong tiếng kêu đó, làm lại lễ bái, trong lòng càng chán ghét thế giới trong gương Hoa Duyên này.
Đế vương nhân gian sao xứng nhận được lễ lớn như vậy?
Cũng không biết trải qua bao lâu, mọi người mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên đài cao, bày hai tấm bình phong.
Sau tấm bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người to lớn, lại có một bóng người mảnh khảnh, còn có một người đang ngồi xe lăn... Là Tùy Ly!
"Sao lại đặt bình phong chứ?" Việt Cơ bên cạnh lẩm bẩm nói.
Thanh Ngưng quay đầu nhìn nàng ta: "Nương rất thất vọng sao?"
Việt Cơ rũ mi mắt, nói: "Thanh Cơ, con biết. Con biết ta muốn nhìn cái gì."
nhìn cái gì?
Muốn nhìn vẻ mặt tiều tụy bị hành hạ của Hoàng đế Thái Sơ sao?
Thanh Ngưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Lúc này Sở hầu dẫn con trai đi tới trung tâm của pháp đàn.
Con trai của Sở hầu tên Quy, đại danh là Tân Quy.
Đầu tiên Tân Quy bái kiến hoàng đế, sau đó lại quỳ xuống làm lễ với Nguyên Chử.
Thanh Ngưng không khỏi nhìn về phía Nguyên Chử một cái.
Nguyên Chử còn cười với nàng ta.
Vốn dĩ Thanh Ngưng muốn dời tầm mắt, nhưng đột nhiên, nàng ta thay đổi chủ ý. Quay đầu lại còn nở nụ cười đáp lại với Nguyên Chử.
Bầu không khí trong pháp đàn trở nên nghiêm túc.
Tân Quy đứng dậy cầm một cái bút rất to, bắt đầu vẽ bùa.
Thân bút kia rất thô ráp to lớn, muốn di chuyển cũng không phải chuyện dễ dàng. Chỉ một chút thời gian, trên trán Tân Quy đã xuất hiện mồ hôi. Nhưng hắn ta cũng không lau.
Cha nói, Nguyên tiên sinh đang nhìn hắn ta.
Đừng để cho Nguyên tiên sinh thất vọng.
Càng không thể... Càng không thể xấu hổ trước mặt Đế cơ.
Trên đài cao, Ô Tinh Tinh nhìn động tác của hắn ta, nhất thời bị gợi lên sự sợ hãi khi Tùy Ly dạy viết chữ.
Nàng muốn ăn một chút đồ ngọt.
Ô Tinh Tinh cúi đầu nhét vào trong miệng một viên kẹo mứt.
Tân Ngao đẩy tay nàng ra: "Cái đó ăn không ngon, ăn cái này."
Ô Tinh Tinh: "Được ạ."
Tân Ngao lại hỏi Tùy Ly: "Có ăn hay không?"
Tùy Ly: "..."
"Cha con" nhà này, người sau còn vô tư không quan tâm hơn người trước.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm với Tân Ngao: "Hắn vẽ bùa thật chậm."
Tân Ngao cũng không xem trọng: "Người không có cơ bắp, gió thổi một cái thì ngã, tất nhiên vẽ chậm rồi."
Ô Tinh Tinh miễn cưỡng ngáp một cái: "Còn phải vẽ bao lâu nữa vậy..."
"Bảo ca ca của con kể chuyện cho con nghe đi." Tân Ngao nói.
Tùy Ly: "..."
Tùy Ly mấp máy môi nói: "Kế tiên nữ bay lên đốt nửa Chu sơn nhé..."
Kể chuyện này chính là nửa canh giờ, Tân Ngao còn không nhịn được đánh giá: "Câu chuyện này mới mẻ."
Tùy Ly: "..."
Bởi vì đài cao cách chút xa, người phía dưới cũng chỉ mơ hồ nghe tiếng nói chuyện.
Ở trường hợp vừa nghiêm túc vừa căng thẳng như vậy, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ ra người bên trên nói cái gì.
Lúc này Tân Quy cũng đã vẽ xong phù.
Hắn ta đặt mông ngồi xuống, lại từ trong tay Nguyên Chử nhận lấy một con dao găm, khẽ cắn răng, hung hăng mở vạt áo ra, ngay trước mặt mọi người đâm vào tim mình, máu chảy ra, rơi vào trong chén đựng bằng vàng.
"Quy hiến... Hiếu máu trong tim cho bệ hạ." Tân Quy dùng hai tay dâng lên, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng người vô cùng nhỏ nhắn trên bình phong.