Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 250

Chương 250 -
Chương 250 -

Hắn ta biết đó là Đế cơ.

Chuyện ngày hôm nay kết thúc, nàng cũng biết sự trung dũng của hắn ta.

Rất nhanh chén máu kia đã bị cung nhân bưng đến chỗ Tân Ngao.

Tân Ngao hỏi Tùy Ly: "Cái này thật sự có tác dụng sao?"

Hỏi xong, y lại cảm thấy kỳ quái. Thứ mà y không biết, sao Tùy Ly có thể biết được?

Tùy Ly: "Có."

Hắn đứng dậy, ngăn trước người Tân Ngao, giơ tay lên, đổ chén máu kia vào trong ống nhổ.

"Máu của ai cũng có tác dụng như nhau, lại càng không cần nhất thiết phải lấy máu trong tim. Bản chất cũng chỉ là mượn máu tươi, ngăn chặn âm sát mà thôi." Tùy Ly nói.

Tân Ngao cười một tiếng: "Ha ha, quả nhân còn tưởng loại thời điểm này, phải uống máu càng tinh khiết mới đúng."

"Vật âm sát không hề bị vật tinh khiết khắc chết. Máu tươi của người càng hung ác, càng có tính hiệu quả khắc chế." Tùy Ly dừng lại một chút, mới nói, "Đã như vậy, dùng máu của người mình là được, cần gì phải dùng của người khác."

Ô Tinh Tinh cũng rất đồng ý, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đúng vậy, ai biết máu của hắn có bẩn có thối hay không?"

Ô Tinh Tinh nói xong lời này, liền thấy Tùy Ly lấy một con dao từ trong tay áo, đặt ở cổ tay mình.

Ô Tinh Tinh vội vàng vươn tay ra, trong nháy mắt ngón tay đụng vào con dao của hắn.

Lập tức đầu ngón tay của nàng có máu chảy ra.

Tùy Ly nhíu mày, Tân Ngao cũng thay đổi sắc mặt.

Nàng lại hồn nhiên không có cảm giác gì, còn nói: "Nhanh uống, nhanh uống! Đừng để nó rơi xuống lãng phí."

Tân Ngao vội vàng nghiêng đầu đón lấy.

Tùy Ly: "..."

Tùy Ly: "Đủ rồi."

Hắn nhấn mạnh đầu ngón tay kia của Ô Tinh Tinh.

Vốn dĩ lúc đầu Tân Ngao không vui vẻ lắm, lúc này y liếm môi một cái, cười ha ha nói: "Khi còn bé con uống sữa không no, ban đêm còn ôm chân của ta cắn. Răng kia của con, còn không lớn bằng hạt đậu nữa, gặm rất là ngứa. Có một lần quả nhân có chút chịu không nổi, cào rách chỗ đó để cho con hút máu. Sau đó quân sư nhìn thấy, còn giảng đạo cho quả nhân một trận... Hôm nay Đế cơ cũng coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng lấy máu của quả nhân."

Tân Ngao nói xong còn cảm thấy rất vui vẻ.

Tùy Ly: "..."

Tân Ngao lại chỉ vào Tùy Ly nói: "Tân Ly cũng muốn hiến máu cho quả nhân. Trong lòng quả nhân rất vui vẻ. Cuối cùng nuôi hai người các con không uổng phí. Chỉ là hôm nay các con đã trưởng thành rồi, trái lại không tiện ôm hôn nữa."

Y nói với Tùy Ly: "Ngươi cũng đừng trưng ra vẻ mặt buồn bực đó, ngươi quanh năm đều đau ốm, Đế cơ là sợ ngươi một dao cắt xuống, ngày mai lập tức đi gặp diêm vương. Đây là thương ngươi, Đế cơ của chúng ta là một Đế cơ tốt."

Nói xong Tân Ngao còn không nhịn được, dùng bàn tay tràn đầy vết chai xoa mạnh má của Ô Tinh Tinh hai cái.

Sự không vui trong lòng Tùy Ly nhanh chóng biến mất.

Hắn hơi rũ mi mắt, lấy ra khăn tay lau tay cho Ô Tinh Tinh, nói: "Ừ, ta biết nàng thương ta."

Ô Tinh Tinh bị một người cầm lấy tay, bị một người khác bóp mặt. Nàng há hốc mồm, ưm ưm a a không nói được.

Không thể làm khác hơn là tức giận nhìn hai người này.

Không phải nàng đang làm chuyện tốt sao? Không phải nên khen nàng sao? Còn ấn tay véo má nàng làm gì.

Bởi vì mọi người ở phía dưới cách xa đài cao, lại có bình phong ngăn cản tầm mắt, bọn họ chỉ nhìn thấy được bóng người qua lại, nhưng không hề biết xảy ra chuyện gì, nhất thời đều vươn cổ ra nhìn.

Đây là thật sự có tác dụng sao?

Bệnh của bệ hạ được trị hết rồi? Cha con Sở hầu hoàn toàn không nghi ngờ.

Sơ hầu che lại ngực của Tân Quy, còn nhỏ giọng nói với hắn ta: "Nhịn thêm chút nữa, hôm nay nhịn, ngày sau con có thể ngồi trên cao."

Lúc mọi người chờ cảm thấy chân tê dài, rốt cuộc sau bình phong truyền đến tiếng nói lạnh như băng vang đội của Hoàng đế Thái Sơ, vẫn uy nghiêm đáng sợ giống như năm xưa: "Sau khi quả nhân uống xong, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều."

Nhất thời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vô Cực môn... Vô Cực môn lại lợi hại như vậy?!

"Lại chờ xem thử hiệu quả đi." Tân Ngao lại nói.

Đúng vậy, còn phải tiếp tục xem thử mới biết được có tác dụng không...

Mọi người giật mình.

Nguyên Chử hơi quay đầu nhìn vị hoàng đế này.

Cũng không phải dễ lừa như vậy.

Sở hầu và Kỷ hầu từ chỗ nào có được dũng khí, nhật định mình lợi hại hơn Hoàng đế Thái Sơ, tương lai nhất định có thể soán vị thành công?

Nghi thức đến chỗ này thì kết thúc.

Trước tiên mọi người cung tiễn đoàn người Hoàng đế Thái Sơ rời đi, rồi sau đó mỗi người đều tản ra.

Thanh Ngưng không vội đi, nàng ta nói: "Ta có lời muốn nói với Nguyên tiên sinh."

Tiết công cũng không cản nàng ta lại, chỉ nói: "Đi đi."

Ông ta vuốt râu, nhìn bóng lưng của Thanh Ngưng, trong mắt lóe lên ánh sáng gì đó.

Mà tâm tư của Việt Cơ thì đã sớm không ở chỗ này rồi.

Nàng ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Ô Tinh Tinh.

Tuổi ngày càng lớn, Đế cơ càng giống Nguyên phi.

Nàng chính là đứa bé của Nguyên phi sao?

Nàng ta phải làm thế nào để nhận nhau với Đế cơ? Làm thế nào mới để cho Đế cơ biết được, mình và Hoàng đế Thái Sơ có mối thù nợ nước?

Mà bên này Thanh Ngưng đi tới trước mặt Nguyên Chử.

Nàng nở nụ cười nói: "Ta biết được Nguyên tiên sinh muốn cái gì, có thể mời Nguyên tiên sinh giúp ta một tay hay không?"

Nguyên Chử không cười nói: "Thanh Cơ luôn ngạo mạn như vậy sao?"

Thanh Ngưng căng thẳng trong lòng, cũng không cười nữa.

Nàng ta ngạo mạn sao?

Nguyên Chử cũng không xoắn xuýt vấn đề này, hình như hết sức bao dung với nàng ta. Nguyên Chử lại hỏi: "Ngươi muốn ta giúp cái gì? Nói nghe thử chút đi."

Có hai chuyện.

Nhưng mới vừa rồi Nguyên Chử nói nàng ta ngạo mạn, nàng ta lập tức không dám nói ra hết. Lỡ như chọc giận người này, sau này sẽ càng phiền phức hơn. Nàng ta chỉ cần không chọc đến hắn ta, hắn ta có thể giúp nàng ta làm việc.

Bình Luận (0)
Comment