Hai chuyện này, thứ nhất, chưa khỏi bệnh cho Tùy Ly đạo quân; thứ hai, giết Ô Tinh Tinh.
Thanh Ngưng xoắn xuýt trong chốc lát.
Nàng ta nói: "Có thể thay ta giết Đế cơ được không?" Nàng ta dừng lại, nói tiếp: "Trong mưu đồ của Nguyên tiên sinh, vị Đế cơ có kim quang trên người này không phải là một trở ngại lớn sao? Nếu như không có nàng ta. Tất nhiên bệ hạ sẽ càng dựa vào Vô Cực môn. Mà không phải dựa vào kim quang hư vô mờ mịt."
...
Ở một bên khác, Sở hầu đỡ con trai về trong phủ.
Bọn họ mới vừa vào cửa, ban thưởng của hoàng đế đã đến.
Sở hầu vui vẻ trong lòng.
Trước hết để cho Tân Ngao bị hành hạ chết đi sống lại, lại để cho y khôi phục như lúc ban đầu. Uy lực này quả nhiên lớn!
Lúc này nội thị đi vào, nói với cha con Sở hầu: "Ý của bệ hạ là, vì phòng ngừa bất kỳ tình huống nào, xin Tân Quy công tử cho thêm hai chén máu nữa, để cho nô tài mang về."
Sắc mặt của Tân Quy đã tái nhợt, sau khi nghe xong lời này, hít thở không thông, thiếu chút nữa ngất xỉu.
---
"Bệ hạ" Nội thị giơ tay lên, lại trình cho Tân Ngao nửa chén máu.
"Chỉ có nửa chén?" Tân Ngao cười nhạo một tiếng: "Xem ra cha con Sở hầu không thật lòng rồi."
Nội thị nói: "Thân thể Tân Quy công tử yếu ớt, không thể chịu đựng được. Nửa chén như vậy, đã giống như muốn mạng của hắn, lúc nô tài rời đi, hắn đã hôn mê."
Tân Ngao lại cười lạnh nói: "Yếu ớt như vậy, sao lại dám cưới Đế cơ?"
Nội thị: "Bệ hạ nói đúng."
Ở một bên, Tùy Ly đột nhiên nghiêng đầu qua: "Cưới Đế cơ?"
Tân Ngao cho cung nhân lui ra, lúc này mới nói: "Đúng vậy, trước đó vài ngày Sở hầu đặc biệt tới tìm quả nhân nói chuyện này."
"Bệ hạ đồng ý?"
"Sao vậy? Ngươi cảm thấy Tân Quy xứng với Đế cơ?"
Tùy Ly không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, hắn nói: "Tất nhiên là không xứng rồi."
Tân Ngao gật đầu: "Đúng vậy, quả nhân cũng nghĩ như vậy." Y nhìn Tùy Ly lại nói: "Không hổ là con trai của quả nhân, cũng nghĩ như vậy."
Tùy Ly hơi không biết nói gì.
Hắn đúng là con trai trưởng của Tân Ngao.
"Quả nhân giữ ngươi lại, là còn có chuyện muốn nói với ngươi." Tân Ngao nghiêm túc nói.
Tùy Ly yên tĩnh chờ y tiếp tục mở miệng.
Tân Ngao nói: "Lúc trước ngươi nói, máu của người càng hung ác càng tốt, vậy không phải Đế cơ là hiến máu uổng phí sao?"
Tùy Ly gật đầu một cái, nói: "Cũng có chút tác dụng, chỉ là hiệu quả không lớn. Vốn dĩ sát khí trên người bệ hạ đã vượt qua vạn người, người nào có thể có sát khí nặng hơn bệ hạ? Máu mà Tân Quy dâng lên cũng chỉ có thể duy trì được một hai ngày mà thôi.
Tân Ngao ngồi thẳng người nói: "Như vậy Sở hầu thật sự không có chút thương tiếc nào với tính mạng của con trai mình. Một hai ngày thì lấy máu một lần, sao con của Sở hầu có thể chịu nổi?"
Tùy Ly trầm ngâm một chốc lát, nói: "Còn có một loại khả năng..."
"Cái gì?"
"Qua hai ngày nữa, bọn họ sẽ báo cho bệ hạ biết còn có một phương pháp giải quyết tốt hơn. Lại qua một chút thời gian, lại nói cho bệ hạ biết, bọn họ tìm được một phương pháp lại càng tốt hơn. Như vậy lặp đi lặp lại, để bệ hạ thay đổi ngầm nói gì nghe nấy đối với bọn họ."
Tân Ngao lạnh lùng nhếch mép: "Bọn họ chưa từng nghĩ quả nhân tình nguyện chết, cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình trở thành con khỉ bị đùa giỡn sao?"
Tùy Ly nói: "Bọn họ đã nghĩ qua. Nếu bệ hạ từ chối những phương pháp tốt hơn, vậy dù sao bệ hạ cũng phải tìm cho mình một đường ra khá. Một Tân Quy chết rồi, nhưng bệ hạ còn có nhiều con dân hơn nữa mà.”
Tân Ngao đã hiểu.
Sắc mặt của y càng trở nên lạnh lùng, âm trầm nói: "Thật là kế sách hiểm độc! Lấy máu rất dễ dàng, giết người là được. Giết một hai người cũng không phải là chuyện gì lớn, nếu giết nhiều, đợi đến lúc đó bên ngoài sẽ nghị luận quả nhân như thế nào? Nói quả nhân là bạo quân?"
Tùy Ly gật đầu.
"Không bằng dứt khoát để cho Vô Cực môn gánh tội đi." Tân Ngao đập mạnh con dấu trong tay xuống bàn, "Dù sao hơn phân nửa những chuyện này không thoát khỏi liên quan đến bọn họ. Không phải Đế cơ đã dẫn Nguyên Chử gì đó vào cung hay sao? Tối nay không bằng thẩm vấn cho thật tốt. Nếu như hắn không chịu nói cho rõ ràng, vậy thì giết đi."
"Nếu ta là Nguyên Chử, thì sẽ để lại con đường khác, nếu không sao dám vào cung chứ?" Tùy Ly vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tân Ngao: "Lấy suy nghĩ của ngươi, đây là không thể giết được."
Tùy Ly: "Đúng vậy. Coi như muốn để cho Vô Cực môn gánh tội, tương lai cũng phải có một nguyên nhân. Bịa ra một chuyện vô cùng quan trọng."
Tân Ngao: "Mưu hại quả nhân không được coi là nguyên nhân sao?"
Tùy Ly lắc đầu: "Bệ hạ không chỉ không thể lấy nguyên nhân này, còn không thể tuyên dương những việc Vô Cực môn ra ngoài. Nếu không trong tương lai có người đứng ra nói, Vô Cực môn đã thần thông quảng đại như vậy, có lẽ đã làm phép đổi hồn cho bệ hạ cũng không biết được. Khi đó chẳng phải càng làm cho lòng người bàng hoàng? Còn có người nhân cơ hội chui vào chỗ trống, lại là một chuyện phiền phức lớn.”
Tân Ngao đột nhiên nhìn chằm chằm hắn.
Tùy Ly cũng mặc cho Tân Ngao nhìn.
Trong gương Hoa Duyên, sống chung với Tân Ngao cũng không phải là một hai năm, dần dần Tùy Ly cũng thăm dò được suy nghĩ của vị đế vương tàn bạo lãnh khốc này.
Có lúc suy nghĩ của Tân Ngao còn dễ đoán hơn cả Ô Tinh Tinh.
"Tâm tư của Tân Ly thật là quanh co lòng vòng nha!"
Tân Ngao nói xong lời này thì buồn bực nói: "Cũng không biết sao Tân gia lại có thể sinh ra một người thông minh như ngươi."
Lời này của y cũng không có ý gì khác.
Tiếp đó y lại hỏi: "Vậy ý của ngươi là, ngươi cảm thấy bịa ra một nguyên nhân nào là tốt nhất?"