Tùy Ly: "Tất nhiên là nói Vô Cực môn không có bản lĩnh thông thiên, nhưng lại dùng đường ngang ngõ tắt lừa gạt bá tánh, mưu toan xưng vương xưng đế."
Tân Ngao chợt vỗ bàn một cái: "Không tệ không tệ! Ngươi nói rất hay! Ngươi thông minh như vậy... Không bằng hôm nay cũng giúp quả nhân phê duyệt tấu chương đi?"
Tùy Ly: ?
Tùy Ly từ chối: "Ta còn có chuyện cần phải làm."
"Chuyện gì?"
“Bệ hạ có thể thử máu của ra."
Tân Ngao không khỏi lại nhìn chằm chằm vào hắn: "Máu của ngươi, chẳng lẽ còn lợi hại hơn bọn họ sao?"
Tùy Ly gật đầu.
Tân Ngao không nghĩ ra: "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi là sát tinh chuyển thế? Hay là đời trước ngươi giết người còn nhiều hơn quả nhân?"
Tùy Ly: "Có lẽ vậy."
“Cái gì mà có lẽ vậy?" Tân Ngao nói xong, cũng không truy hỏi, chỉ là nói: “Nếu như để cho Đế cơ nhìn thấy, chỉ sợ Đế cơ sẽ đuổi theo quả nhân cắn mấy miếng mới hả giận được."
Tùy Ly hơi run một chút, nói: "Sẽ không, bệ hạ ở trong lòng Đế cơ, cũng quan trọng. Ta lấy máu cứu bệ hạ, sao nàng có thể oán trách bệ hạ được chứ?"
“Lời này thật là dễ nghe." Tân Ngao cười một tiếng, nói: "Sao ngươi không nghĩ quả nhân không chỉ đau lòng cho Đế cơ khi con bé bị thương, cũng sẽ đau lòng cho ngươi?"
Tùy Ly lại lần nữa ngẩn ra.
Ngay sau đó hắn lấy lại tinh thần nói: "Nhưng bệ hạ biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ không quá nghiêng về tình cảm đúng không?"
Tân Ngao: "Ngươi nói như vậy thì chính là như vậy đi.”
Tùy Ly rút dao găm từ trong tay áo.
Phía trên còn dư lại một chút máu của Ô Tinh Tinh, nhưng Tùy Ly lại không chớp mắt, nhắm cánh tay, cắt một cái.
Tân Ngao: "Sao lại cắt chỗ này.”
Tùy Ly: "Dễ giấu."
Tân Ngao: "...Chuyện máu của Đế cơ chỉ có tác dụng một hai ngày, ngươi không nên nói cho Đế cơ biết."
Tùy Ly: "Chuyện ta hiến máu cũng không cần cho Đế cơ biết."
Hai cha con nhìn nhau một cái, cũng coi như ăn ý, cùng chung bí mật.
Chờ Tùy Ly lấy máu xong, hắn che tay của mình, nói: "Sợ rằng không có cách nào phê tấu chương giúp bệ hạ rồi."
Tân Ngao: "...?"
Thằng nhóc này không phải là cố ý đấy chứ?
Tân Ngao không có cách nào, cũng chỉ có thể nhìn Tùy Ly đi xa.
Ngày hôm sau, Tân Ngao cứ theo lẽ thường vào triều.
Mọi người thấy thần thái sáng láng của y, lập tức biết được phương pháp của Vô Cực môn có hiệu quả.
Tân Ngao nghe được lời tràn đầy sùng bái Vô Cực môn, không khỏi âm thầm nhíu mày.
Hôm qua Tân Ly còn chưa nói, phải làm thế nào mới có thể tạo ra giả tưởng Vô Cực môn không có bản lĩnh gì.
Đêm đó trở về điện Câu Dực, Tân Ngao lập tức hạ lệnh cho cung nhân truyền Tân Ly công tử.
Chờ Tùy Ly bước vào cửa, Tân Ngao mới phản ứng lại được tại sao Tùy Ly lại không nói hết.
Chuyện này cũng là vì tìm lý do...
Tìm một lý do hợp lý, mấy ngày không gặp Đế cơ, cũng sẽ không bị Đế cơ phát hiện vết thương. Phải biết, Đế cơ ghét nhất là nghe bọn họ nói chính sự, nghe đến nhức đầu.
Thằng nhóc này cong cong quẹo quẹo thật nhiều!
Tân Ngao không nhịn được cảm khái trong lòng.
Lại nói một nơi khác.
Việt Cơ lại đến phủ Sở hầu làm khách, lần này còn mang theo cả Thanh Ngưng đi cùng.
"Ngồi đi." Gia nô của hầu phủ nói với hai người Việt Cơ.
Thanh Ngưng cúi đầu nhìn mặt bàn một cái.
Ngay cả ly trà cũng không có.
Việt Cơ hồn nhiên không cảm giác được mình bị tiếp đãi lạnh nhạt, thấy vẻ mặt càng lạnh lùng của Thanh Ngưng, Việt Cơ chỉ nói: "Hai ngày trước Quy công tử vẽ hàng ma trận vì bệ hạ, lại dâng máu của mình lên. Tự nhiên địa vị của Sở hầu bên cạnh bệ hạ tăng lên không ít.’
Trước mắt chính là, cơ thiếp của Sở hầu ngạo mạn một chút cũng bình thường.
Không lâu lắm, cuối cùng có người dẫn các nàng đi vào bên trong.
"Ngồi đi." Mỹ nhân đang ngồi hấc cằm một cái.
Người ta gọi vị mỹ nhân này là "Mục phu nhân", từ khi chính thê của Sở hầu chết, nàng ta chính là nhân vật số một bên trong hậu viện của phủ Sở hầu.
Mục phu nhân thích khoe khoang, nguyên nhân là vì Việt Cơ biết nịnh nọt, cho nên nàng ta mới mời Việt Cơ đến đây.
Mục phu nhân là lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Ngưng, chỉ nói: "Là một mỹ nhân.
Lại hỏi Thanh Ngưng bao nhiêu tuổi,
Bên cạnh Thanh Ngưng có một gia nô đi theo.
Gia nô tên là Ứng Nữ, lúc đầu phục vụ bên cạnh Tiết công, sau đó Việt Cơ ngày càng được sủng ái, cho nên bị phái đến bên người Việt Cơ. Mà gần đây chẳng biết tại sao, lại phái đến chỗ Thanh Ngưng.
Thanh Ngưng cho rằng bởi Vô Cực môn xem trong nàng ta.
Ứng Nữ là một người rất nhanh trí, đây cũng chính là nguyên nhân Tiết công đưa cho mẹ con Việt Cơ.
Chỉ là Thanh Ngưng không thích người này.
Lúc này Mục phu nhân đang nói chuyện, Ứng Nữ liền cả gan khom người cung kính nói: "Trên người Thanh Cơ còn có một chuyện, vô cùng thú vị nữa ạ."
Mục phu nhân nhìn Ứng Nữ, nói: "Kể nghe thử đi, nếu không có gì thú vị, ta sẽ lột da của ngươi."
Lời này cũng không phải là nói đùa.
Mục phu nhân nhìn ra người nói chuyện là gia nô của nhà Việt Cơ, đã là nô, lột da cắt thịt cũng là quyền lợi của quý tộc.
Ứng Nữ run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại được.
Nàng ta nói: "Có một năm bệ hạ dẫn Đế cơ đến Hạnh thành, mưa to liên tục, cho nên liền ở tại nhà Tiết công. Khi đó Thanh Cơ vẫn còn bé, bệ hạ thấy nàng và Đế cơ gần tuổi nhau, còn nói muốn Thanh Cơ chơi với Đế cơ. Hôm nay Tiết công dẫn theo gia quyến đi đến dưới chân đế đô, lại được Nguyên Quân Vô Cực môn coi trọng, lại được đi đến phủ Sở hầu, làm quen với nhân vật thần tiên như Mục phu nhân. Đây chẳng phải là gốc rễ đã sớm được chôn xuống sao?"
Sắc mặt Mục phu nhân trở nên nghiêm túc: "Thật không? Lúc ấy bệ hạ ở một đoạn thời gian trong nhà Tiết công?"