Ứng Nữ nói: "Vâng ạ."
Tất nhiên câu chuyện của Ứng Nữ không thú vị gì, nhưng Mục phu nhân nghe được thứ muốn nghe, đâu để ý có thú vị hay không.
Lúc này nàng ta để cho mẹ con Việt Cơ đổi chỗ ngồi, ngồi xuống bên tay phải của mình.
"Đúng lúc hôm nay ta muốn mời Đế cơ đến giám định bảo vật, nếu các ngươi đã gặp Đế cơ rồi, trái lại hôm nay có thể nói chuyện với nhau." Mục phu nhân cười nói.
Nàng ta đã sớm muốn làm thân với Đế cơ.
Nàng ta cũng không muốn Tân Quy cưới Đế cơ. Tân Quy không phải là con trai nàng ta, chính nàng ta cũng có bốn đứa con, ai cùng phong lưu tài tuấn, người nào không giỏi hơn Tân Quy?
Chỉ là lúc trước Mục phu nhân sợ đắc tội Đế cơ. Vị kia chính là bảo bối của bệ hạ, Mục phu nhân sợ mình không cẩn thận, bị ngũ mã phanh thây, vậy thì trở thành trò cười lớn.
Hôm nay nếu có gì sơ sót xảy ra, chỉ cứ để cho mẹ con Việt Cơ gánh tội là được.
Mục phu nhân suy nghĩ đến chỗ này, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Thanh Ngưng chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Không chỉ chán ghét Mục phu nhân, cũng chán ghét "nương" Việt Cơ vừa nghe đến Đế cơ đã hân hoan khích lệ, càng chán ghét giọng điệu của gia nô mỗi lần nhắc về Ô Tinh Tinh với nàng ta.
Thanh Ngưng xoay chuyển con ngươi, nhìn gia nô Ứng Nữ.
Ứng Nữ đang nở nụ cười, chắc là rất vui vẻ.
Bởi vì nàng ta khoe khoang thay cho chủ tử.
Thanh Ngưng mặt không thay đổi, dùng tay áo che lại, ném thứ gì đó vào trong ly. Rồi lại nâng ly lên, đưa đến chỗ Ứng Nữ: "Thưởng cho ngươi."
Ứng Nữ vô cùng vui vẻ, vội bói: "Đa tạ Thanh Cơ." Sau đó nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Mục phu nhân thấy vậy, cũng cười khen Ứng Nữ là một nô bộc tốt, cũng thưởng cho nàng ta một ly rượu trái cây.
Ứng Nữ cũng nhanh chóng uống xong.
Mà bên này Ô Tinh Tinh nghe cung nhân bẩm báo lại, nói là Mục phu nhân mời nàng đến chơi, nàng còn buồn bực một chút: "Mục phu nhân là ai?"
Cung nhân vội vàng giải thích tỉ mỉ cho nàng.
Ô Tinh Tinh lại hỏi: "Tân Ly công tử đâu?"
"Ở Câu Dực điện."
Ô Tinh Tinh không vui: "Sao mấy ngày nay đều ở Câu Dực điện? Cũng không gọi ta."
Cung nhân cười nói: "Chuyện bệ hạ và công tử nói, đều là chính vụ mà Đế cơ không thích nghe, lúc này mới không gọi Đế cơ đi cùng."
Lúc này Ô Tinh Tinh mới cười: "Vậy thật may là không gọi ta."
Nàng đứng dậy, trước tiên đi đến Bạch Lộ các thăm Diệp Chỉ Quân.
"Hôm nay ta muốn xuất cung chơi, ngươi có muốn đi không? Cứ luôn ở chỗ này sẽ rất bực bội." Ô Tinh Tinh nói với nàng ấy.
Sao Diệp Chỉ Quân có thể từ chối được?
Đi với mèo, đi chỗ nào cũng được.
Còn chưa có ai làm nàng ấy bực bội được.
Diệp Chỉ Quân nghĩ trong lòng.
Ô Tinh Tinh chỉ như vậy dẫn theo Diệp Chỉ Quân đến phủ Sở hầu.
Lúc bước vào ngưỡng cưỡi, còn nắm lấy cổ tay của Diệp Chỉ Quân: "Đừng để bị té."
Diệp Chỉ Quân: "Ừ..." Nàng ấy muốn nói với Ô Tinh Tinh, nàng ấy bị mù từ nhỏ, sớm thành thói quen, hành động như người thường không thành vấn đề gì.
Chỉ là vị Mục phu nhân kia đã tha thiết ra đón, Diệp Chỉ Quân cũng không có cơ hội nói.
Ô Tinh Tinh mặc quần áo màu đỏ, không có mang trang sức gì cả, cũng đã làm cho người ta cảm thấy trang phục lộng lẫy, tư thái yêu kiều động lòng người.
Mục phu nhân nhìn nàng không khỏi rung động ba phần,
Ô Tinh Tinh nắm lấy tay Diệp Chỉ Quân đi vào, hỏi: "Bảo vật gì kêu ta đến xem?"
Mục phu nhân nhìn lối ăn mặc của Diệp Chỉ Quân một chút, đây không phải là người của Vô Cực môn sao? Sao lại thân thiết với Đế cơ như vậy?
Mục phu nhân không nghĩ đến chuyện này nữa, vội trả lời: "Là mấy hạt châu, biết sáng lên, hơn nữa mỗi viên đều giống như đúc, kích cỡ giống nhau, cũng rất mượt mà. Lúc ở dưới ánh đèn, bên trong có ánh sáng di chuyển. Đây là một thương nhân dâng lên, theo người này nói, chính là châu của người cá tặng cho mình."
Ô Tinh Tinh thường thấy đại yêu quái tiểu yêu quái, nghe đến người cá cũng không cảm thấy là chuyện vớ vẩn, trái lại cảm thấy là thật.
Nàng gật đầu một cái đi theo vào.
"Còn không bái kiến Đế cơ?" Mục phu nhân quát lạnh một tiếng.
Một tiếng này làm cho người trong viện giật mình, nhất là Ứng Nữ bên cạnh Thanh Ngưng, bỗng nhiên nàng ta xoay người lại, nhào đến về phía Ô Tinh Tinh.
Chỉ là rốt cuộc Ô Tinh Tinh cách nàng ta có chút xa.
Ứng Nữ chạy gấp, còn chưa đến bên cạnh.
Chỉ nghe mọi người thét chói tai một mảnh: "A a a!"
"Thích khách! Có thích khách!"
"Phập"
Tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt.
Ô Tinh Tinh muốn đẩy Diệp Chỉ Quân ra, Diệp Chỉ Quân thì muốn đẩy Ô Tinh Tinh ra.
Hai người dùng sức một chút, cuối cùng đều té lộn mèo trên đất.
Lại nhìn người bị đâm trúng...
Chính là Việt Cơ...
Hai đầu gối Việt Cơ mềm nhũn, vô lực ngã ngồi xuống.
Hai mắt của Ứng Nữ lạnh lùng đờ đẫn, đang muốn rút dao lại đâm nữa, gia đinh trong sân cuối cùng cũng kịp thời phản ứng lại, vội xông lên giữ lấy Ứng Nữ, giống như kéo vật chết không có thương tiếc đụng nàng ta vào tường một cái, "thích khách" này lập tức hôn mê.
Sắc mặt Thanh Ngưng thay đổi.
Chờ đến khi Mục phu nhân cả người mềm nhũn, la lên một tiếng "A!"
Thanh Ngưng mới phản ứng lại, đến gần chỗ Việt Cơ.
"Xong rồi, xong rồi." Mục phu nhân lẩm bẩm, mấy gia nô cũng không đỡ được nàng ta,
Lúc này các cung nhân vội vàng đỡ Ô Tinh Tinh và Diệp Chỉ Quân dậy.
Ô Tinh Tinh nhíu mày: "Là tới giết ta sao?"
Đầu của các cung nhân tràn đầy mồ hôi, mặt trắng bệch, bọn họ nêm nếp lo sợ trả lời: "Vâng, chắc là đúng ạ."
Ô Tinh Tinh: "Nhưng vì sao lại muốn giết ta."
Sao các cung nhân biết được, chỉ biết sợ rằng hôm nay bọn họ xong đời rồi.
Ô Tinh Tinh quay đầu nhìn bọn họ một cái, thấy bọn họ đều đang run cầm cập, nói: "Các ngươi đừng sợ, một lát nữa bệ hạ đến, ta sẽ nói chuyện thay các ngươi."