Nói xong, nàng cũng không nhìn vẻ mặt cảm kích của cung nhân, chậm rãi đi tới bên cạnh Việt Cơ, ngồi xổm xuống, móc khăn tay ra, cuốn một vòng quanh cán đao, giúp cầm máu.
"Không thể rút đao ra, rút đao sẽ chết. Phải đợi tật y đến." Ô Tinh Tinh nói xong, không khỏi rầu rĩ: "Ngươi có đau hay không? Mới vừa rồi ngươi cản một đao thay ta, ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây? Ngươi không thể chết được, ngươi phải sống sót, ta còn chưa có báo đáp người nữa..."
Việt Cơ rất đau, vốn dĩ đang nhắm mắt thật chặt, tiếng thở cũng rất nhỏ. Vào lúc này nghe Ô Tinh Tinh nói, nàng ta cố gắng mở mắt ra.
Một tay nàng ta bấu vào cổ tay của Ô Tinh Tinh, cực kỳ kích động, cả người cũng run rẩy theo.
Mà Thanh Ngưng ở một bên thì cắn chặt hàm răng, trong lòng càng căm ghét.
Sao hết lần này đến lần khác lại đến cản chứ?
Ở chỗ này Ô Tinh Tinh cũng chỉ là một người phàm, đâm một đao không chết, sau khi bị thương sốt cao cũng dễ dàng lấy đi tính mạng của Ô Tinh Tinh.
Nhưg hết lần này đến lần khác lại bị đỡ được.
Còn là "nương" Việt Cơ của nàng ta xông lên chặn.
Trong lúc nhất thời, trong phủ Sở hầu loạn thành một đoàn.
Rất nhanh có người mang Việt Cơ lên giường nhỏ nằm.
Lại có người vội vàng đi báo tin cho bệ hạ.
Việt Cơ ngất đi, cũng không biết trôi qua bao lâu, xung quanh rất an tĩnh, nàng ta mê màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy con gái ngồi ở bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, hình như trong mắt có chút lạnh lùng.
Việt Cơ trừng mắt nhìn, để cho tầm mắt trở nên rõ ràng hơn, lúc nhìn lại cũng không có cảm giác mới vừa rồi.
Chắc là bị ảo giác.
"Vì sao nương lại cứu nàng?" Thanh Ngưng lạnh lùng nói.
Việt Cơ miễn cưỡng nở một nụ cười: "Để Thanh Cơ lo lắng cho ta rồi. Chỉ là... Chỉ là mạng của nàng rất quý trọng, không thể, không có xảy ra chuyện gì được."
Thanh Ngưng: "Quý trọng?"
Đột nhiên nàng ta có một suy đoán vô cùng không tốt.
Việt Cơ gật đầu một cái, nói: "Mạng của nàng... Còn quý trọng... Hơn con và ta. Ta có thể chết, con có thể chết, nhưng nàng không thể chết được, Thanh Cơ, con biết chưa."
Trong nháy mắt suy đoán của Thanh Ngưng biến thành sự thật, tất cả cảm xúc kích động đều chiếm đóng lòng nàng ta.
Đế cơ hiện tại...
Chính là con gái hoàng đế tiền triều!
Cũng là đối tượng mà mẹ con bọn họ phải thuần phục!
Một bên khác.
Tân Ngao mới nghe cung nhân bẩm báo, lúc này đứng lên, ngay cả chồng tấu chương trên bàn cũng bị đụng ngã.
Sắc mặt của y âm trầm, không chút nghĩ ngợi sải bước đi ra ngoài, chỉ là không đợi đi ra bên ngoài, thì nghe được tiếng bánh xe gỗ lăn bánh của Tùy Ly.
Bánh xe vang lên tiếng lộc cộc.
Tân Ngao ngừng lại, vội vàng quay trở về, cõng con trai cùng nhau đi ra ngoài.
Tùy Ly: "..."
Các cung nhân còn sót lại ở phía sau vừa chạy theo vừa kêu: "Bệ hạ! Bệ hạ! Long liễn..."
Tân Ngao cũng không quay đầu lại, chỉ nghiêm nghị lát lên: "Mang đao của quả nhân theo!"
Mà bên này, Mục phu nhân há miệng run rẩy thổi một chén canh ngọt đưa đến chỗ Ô Tinh Tinh, nàng ta run giọng nói: "Đế cơ nén nén kinh sợ, nén kinh sợ..."
Chẳng qua nhìn bộ dạng này của nàng ra, trái lại nàng ta càng giống như người nên nén kinh sợ,
Không đợi Ô Tinh Tinh nhận canh, Diệp Chỉ Quân liền lạnh lùng mở miệng nói trước: "Lúc này nào còn dám ăn gì từ chỗ của ngươi? Còn không sợ chết à?"
Mục phu nhân nghe vậy, lập tức làm rơi chén canh, cả người cũng ngã xuống theo, luôn miệng giải thích: "Thiếp thật sự không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, trong phủ nào dám làm ra chuyện này? Người nọ, đúng, người nọ rõ ràng là nô bộc trong nhà Tiết công, nên kêu Tiết công đến hỏi tội mới đúng!"
Ô Tinh Tinh không có tiếp lời của nàng ta, mà hơi chuyển mắt nhìn người quỳ đầy đất ở phía trước.
Những người này nhét đầy căn phòng không được lớn lắm, trong tay bọn họ cầm không phải là khăn tay, thì chính là nước nóng, trái cây bánh ngọt, còn có cầm quạt, lư hương.
Bọn họ dè dặt cung kính vây quanh nàng, ngay cả tật y ngoài cửa cũng chen lấy đi vào trong, bảo là muốn bắt mạch cho Ô Tinh Tinh.
Bị thương cũng không phải là nàng.
Ô Tinh Tinh không biết nói cái gì.
Ô Tinh Tinh đứng lên, hỏi: "Tặc nhân lúc nãy ở chỗ nào?"
Người ở phía dưới vội vàng đáp lại: "Tiểu nhân đã trói nàng ta lại, có bảy tám người trông chừng."
Ô Tinh Tinh: "Ồ."
Nàng cố gắng nghĩ lại ngày xưa Tùy Ly giải quyết tình huống này như thế nào.
Thôi.
Vẫn là chờ Tùy Ly đến.
Ô Tinh Tinh nhấc chân muốn ra ngoài, lập tức làm cho những người khác hoảng sợ một phen: "Đế cơ, Đế cơ lại ngồi nghỉ một chút đi, đừng đi lại..."
Ô Tinh Tinh buồn bực thầm nghĩ, nàng cũng không phải là yêu quái mang thai con con, cái gì mà không thể đi lại?"
Nàng mới không để ý bọn họ, vượt qua mọi người, lại vượt qua ngưỡng cửa.
Người ngoài không dám ngăn cản, chỉ có thể vội vàng theo sau.
Mà ở bên khác, Việt Cơ từ từ cũng nhận ra sự lạnh lùng của Thanh Ngưng.
Lúc trước chưa bao giờ nói chuyện tiền triều cho Thanh Ngưng nghe, hôm nay đột nhiên nhắc đến, con gái không thể tiếp nhân được cũng là bình thường. Việt Cơ nghĩ thầm.
Chỉ là lúc này vết thương của nàng ta vô cùng đau đớn, ngay cả đầu óc cũng nóng vô cùng, quả thật không có sức nói những chuyện cũ với Thanh Cơ...
Việt Cơ chỉ thở hổn hển nói: "Nương của nàng... Là một người vô cùng tốt, nàng cũng là một người vô cùng tốt..."
Thanh Ngưng nhếch mép: "Vô cùng tốt? Nương có biết nếu nương có chết ở chỗ này, cũng không có người nào nhớ nhung nương? Nương cũng chỉ là cơ thiếp của một thương nhân mà thôi..."
Thanh Ngưng nói đến chỗ này, cũng cảm thấy lời này của mình hơi quá đáng.
Nhưng Việt Cơ lại không cảm thấy như vậy.
Việt Cơ chỉ muốn giải thích cho Ô Tinh Tinh: "Không, không phải... Chỉ là nàng không biết thân phận thật sự của mình..."