Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 255

Chương 255 -
Chương 255 -

Nói đến chỗ này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ngày càng gần, còn có tiếng ồn ào, "Đế cơ, chậm một chút, chậm một chút..."

Chậm một chút?

Chẳng lẽ Ô Tinh Tinh đi bộ thôi cũng dễ bị té sao?

Thanh Ngưng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ít người đến gần, bóng người in trên cửa sổ, ồ ạt một mảnh, mang theo một chút mùi vị chen lấn.

Thanh Ngưng nói: "Nàng mang đến không ít người, hôm nay người ám sát nàng là Ứng Nữ bên cạnh chúng ta, chỉ sợ nàng không chỉ không cảm kích nương, mà là đến hỏi tội nương."

Trong lòng Thanh Ngưng đã sớm nghĩ làm thế nào thoát khỏi hiềm nghi, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu bỏ qua cho Việt Cơ, cứng rắng muốn dọa Việt Cơ một chút mới thoải mái.

Việt Cơ vừa nghe, lúc này chống mép giường muốn ngồi dậy.

Nhất thời sắc mặt Thanh Ngưng càng khó coi hơn.

Trái lại "nương" này không sợ chết?

"Ở bên trong sao?" Bóng người ngoài cửa dừng lại, tiếp đó tiếng Ô Tinh Tinh vang lên.

Có người trả lời: "Ở bên trong ạ."

Ô Tinh Tinh nói: "Vậy ngươi, ngươi, mấy người các ngươi đi vào đi, đều vây quanh bên người ta làm gì?"

Cửa lập tức bị đẩy ra.

Việt Cơ nghiêng đầu nhìn tật y và vu y, còn có mấy gia nô.

Trên mặt Việt Cơ vui mừng, níu lấy tay áo của Thanh Ngưng, nhỏ giọng nói: "Con nhìn đi, nàng... Nàng là dẫn người đến, sợ ta chết."

Bên này vừa mới nói, chỉ nghe lại có một trận tiếng ồn ào đến gần.

Nam nhân sải bước đi về phía trước.

Phía sau có người vừa liều mạng đuổi theo vừa kêu: "Bệ hạ! Bệ hạ lại nghe ta nói, chuyện này ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, ta cũng mới vừa chạy đến... Chao ôi!"

Người phía sau chạy theo quá nhanh còn té lộn mèo một cái.

Hoàng đế Thái Sơ đã đến.

Tới nhanh như vậy?!

Thanh Ngưng không nhịn được căng thẳng, siết chặt ngón tay.

"Thái Dương! Thái Dương" Người còn chưa đến gần, đã nghe được tiếng của Tân Ngao trước.

Ô Tinh Tinh xoay người lại: "Ta ở chỗ này."

Tân Ngao đặt Tùy Ly xuống, lập tức đi đến ôm lấy Ô Tinh Tinh, rồi sau đó buông nàng ra, quan sát nàng từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: "Có bị thương không?"

Ô Tinh Tinh lắc đầu, chỉ vào bên trong: "Có người cản thay ta."

Tân Ngao cũng không hỏi là ai, chỉ vung tay lên nói: "Thưởng!"

Nói xong, Tân Ngao mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: "Thật sự hù chết ta và ca ca của con, đi không dám ngừng nghĩ, vội vã chạy đến.”

Cung nhân ở phía sau không thở nổi, thầm nghĩ, chứ còn gì nữa, ngay cả long liễn cũng không cần!

Tùy Ly tỏ ra tỉnh táo hơn rất nhiều, nếu nhìn qua thậm chí cảm thấy hắn còn có chút vô tình.

Tùy Ly hỏi: "Thích khách ở chỗ nào?"

Gia nô trong phủ cúi đầu đáp: "Tiểu nhân... Có thể dẫn công tử đi."

Tân Ngao rút đại đao được ôm trong lòng cung nhân, thân đao và vỏ đao kéo ra có một âm thanh thanh thúy chói tai, làm cho trái tim người ta cũng run theo.

Y cười lạnh một tiếng: "Dẫn quả nhân đi."

Y còn không quên nói với Ô Tinh Tinh: "Con cũng đi theo ta."

Ô Tinh Tinh chỉ vào trong phòng: "Như mà..."

"Nhiều người như vậy, sao có thể chết được? Không cần con lo lắng nhiều như thế, tránh dính mùi máu tanh ở chỗ này, tối về gặp ác mộng." Tân Ngao nói xong, giống như khi nàng còn bé, bế nàng đặt lên vai mình.

Ô Tinh Tinh lảo đảo lắc lư, vội vàng ôm lấy đầu của Tân Ngao, giống như khi còn bé vậy.

Tùy Ly thì đứng phía sau cách bọn họ hai bước.

Cung nhân đẩy xe lăn đến, hắn ngồi ở cửa phòng cũng không nhúc nhích, mọi người thấy hắn, vội vàng lên tiếng: "Công tử."

Thanh Ngưng nghe tiếng quay đầu, đúng lúc đối mặt với Tùy Ly.

Đôi mắt của Tùy Ly trong trẻo lạnh lùng, cũng không có nghiêm nghị lãnh khốc gì đó, nhưng Thanh Ngưng không khỏi rùng mình một cái, giống như... cái gì hắn cũng biết vậy.

"Đừng để cho nàng ta chết." Tùy Ly hơi liếc nhìn Việt Cơ, nói.

"Vâng, vâng."

Tùy Ly chỉ nói câu này, ngay sau đó để cung nhân đẩy mình đi.

Đến nơi nhốt Ứng Nữ, Tân Ngao đặt Ô Tinh Tinh xuống, nói với nàng: "Ngoan ngoãn chờ ở đây." Nói xong, cũng không dẫn nàng theo, chỉ một mình tiến vào.

Ô Tinh Tinh còn đang băn khoăn về Tùy Ly.

Mới vừa rồi sao hắn không thèm nhìn nàng, chẳng lẽ hắn không lo lắng cho nàng sao? Tuy nói nàng không có chuyện gì... Nhưng mà... Ô Tinh Tinh lặng lẽ thở ra một hơi, vẫn có chút không vui vẻ lắm.

“Đế cơ." Sau lưng có một giọng nói vang lên.

Ô Tinh Tinh xoay người lại, lập tức nhìn thấy Nguyên Chử. Nàng không khỏi kinh nhạc nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Nguyên Chử nói: "Là công tử Tân Ly muốn ta đến, nói là chỗ này có lẽ cần dùng đến ta. Nghe Đế cơ bị đâm, có bị thương không ạ?"

Trong lòng Ô Tinh Tinh cảm thấy người này là người xấu, cũng không muốn nói chuyện với hắn lắm, chỉ nói: "Ngươi không biết nhìn à?"

Nguyên Chử cười nói: "Trên người Đế cơ mang kim quang, chỗ nào sẽ dễ dàng bị thương như vậy?"

Nguyên Chử không ngạc nhiên với kết quả này chút nào.

Ô Tinh Tinh không tiếp lời của hắn ta.

Nguyên Chử cũng không cảm thấy lúng túng, lại nói: "Không biết Xá nữ đi theo bên cạnh Đế cơ, có chỗ nào làm cho Đế cơ không thích không?”

Ô Tinh Tinh không khách khí nói với hắn ra: "Nàng được người ta thích hơn ngươi."

Nguyên Chử than thở nói, "Nếu ta dâng nhiều bảo vật hơn cho Đế cơ, có phải Đế cơ sẽ thích ta một chút không?"

Lúc này chỉ nghe được một tiếng hét thảm truyền từ trong phòng, sau đó một cổ máu tanh nhàn nhạt bay ra từ khe cửa.

Ô Tinh Tinh giật mình, vội vàng quay người lại.

Lúc này Tùy Ly cũng đến.

Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Nguyên Chử một cái, sau đó giơ tay đẩy cửa, nhìn chằm chằm Ứng Nữ xụi lơ trên đất: "Là cổ."

Tân Ngao quay đầu: "Cái gì?"

Tùy Ly: "Là bị cổ khống chế thân thể, lúc này mới đột nhiên làm ra hành động ám sát."

Tân Ngao nhíu mày lại nói: "Cổ?"

Tùy Ly lên tiếp đáp: "Vâng, là cổ." Hắn vừa trả lời, vừa như lơ đãng quay đầu nhìn về phía Nguyên Chử, cuối cùng ánh mắt rơi trên hoa văn rước thần đuổi tà trên vạt áo của Nguyên Chử.

Bình Luận (0)
Comment