Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 256

Chương 256 -
Chương 256 -

Nguyên Chử không cảm giác được chút nào, cười nói: "Thậm chí ngay cả cổ Tân Ly công tử cũng biết?"

Tùy Ly nói: "Đọc trong sách."

Nguyên Chử nói tiếp: "Nếu công tử có mấy phần hứng thú với thứ này, không ngại đến đàm luận với ta.”

Hắn ta không sợ người ngoài biết mình tinh thông vu cổ.

Ô Tinh Tinh chỉ cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, cũng không biết có một mạch nước ngầm đang khởi động, chỉ nhìn chằm chằm ba người này.

Tùy Ly không nhịn được muốn sờ đầu của nàng, nhưng vẫn nhịn xuống được.

"Nếu ngươi biết nhiều như vậy, vậy thì do ngươi tới bắt người lần này dùng cổ làm loạn đi!" Tân Ngao bỗng dưng mở miệng.

Nguyên Chử: "..."

Hoàng đế Thái Sơ này thật sự là không có một chút gì gọi là "chiêu hiền đãi sĩ".

Nguyên Chử khom người nói: "Không dám chống lại bệ hạ, chỉ là Tân Ly công tử gọi ta đến, chắc là muốn trước tiên ta đến giữ lại tính mệnh của người bị thương kia. sau đó mới bắt người đứng sau lưng cũng không muộn.”

Tân Ngao rất muốn nói tánh, mạng của người kia có gì quan trọng?

Nhưng lại nghĩ người này cứu Đế cơ, lúc này mới nuốt lời muốn nói vào.

Tân Ngao cũng không lập tức đáp lại, chỉ nói: "Ồ? Chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn vu y tật y? Bọn họ cứu không được, ngươi cứu được?"

Nguyên Chử đang chờ chính là cơ hội này: "Cả gan bên xấu trước mặt bệ hạ rồi."

Tân Ngao xuy nhẹ một tiếng: "Vậy thì cứ thể hiện để quả nhân nhìn chút đi. Đi thôi."

Đoàn người lập tức đi đến bên Việt Cơ.

Ô Tinh Tinh đi theo phía sau, sau đó lại quay đầu lại, kêu một cung nhân, chỉ vào Ứng Nữ đã chết không còn hình dạng ở bên trong, nói: "Cho nàng một thứ bọc lại đi."

Cũng nhân nhìn bóng lưng của hoàng đế, lên tiếng đáp lại.

Bên kia Tùy Ly cùng dừng lại, nắm lấy cổ tay của Ô Tinh Tinh: "Đi thôi."

Tân Ngao cũng quay đầu theo, vui vẻ hớn hở nhìn hai người bọn họ, lệ khí mới vừa rồi cũng tiêu tán không ít.

Nguyên Chử đi ở một bên, trái lại tỏ ra vô cùng xa lạ.

Lúc này hắn ta không khỏi nhìn Diệp Chỉ Quân, may mà... Nơi này còn có một thiên sát cô tinh không hợp với mọi người. Nguyên Chử hơi cong môi mỉm cười.

Đoàn người Ô Tinh Tinh đi vào chỗ Việt Cơ, quả nhiên Việt Cơ không cố được nữa.

Sau khi Nguyên Chử lạy Tân Ngao một cái, dẫn đầu đẩy cửa bước vào.

Đám người Ô Tinh Tinh ở bên ngoài chờ.

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng hỏi Tùy Ly: "Cứ để cho một mình hắn vào như vậy sao?"

Tùy Ly: "Ừ."

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút nói: "Ta thấy hắn không phải là người tốt."

Nghe được những lời này, nhất thời sắc mặt Tùy Ly hơi nghiêm túc hơn. Hắn cũng lên tiếng đáp lại.

Ô Tinh Tinh nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Vậy... Vậy lỡ như hắn giết Việt Cơ thì sao?"

Tùy Ly: "Sẽ không."

So với khả năng này, Tùy Ly càng nghi ngờ Việt Cơ cản đao cho Ô Tinh Tinh, là có mưu đồ gì đó.

Xưa nay Tân Ngao không có nghĩ tới mấy thứ cong vẹo này, tiểu yêu quái cũng như vậy. Chỉ có thể dựa vào hắn thăm dò.

Hắn không nói cho Ô Tinh Tinh nghe, cũng tránh cho những tâm tư dơ bẩn thâm trầm này, làm bẩn nàng.

Mà Ô Tinh Tinh thì khẽ thở dài, có một phần lo lắng: "Tại sao người đó lại cứu ta?"

Nguyên Chử vào cửa, cũng hỏi Việt Cơ như vậy.

Việt Cơ thở yếu ớt nói: "Là thần dân của đất nước, tất nhiên là nên ngăn cản đao cho Đế cơ."

Nguyên Chử cảm thấy kỳ quái.

Thầm nghĩ dưới sự trị vì của Hoàng đế Thái Sơ, còn có người ngu ngốc trung thành đến chết sao?

Nguyên Chử không suy nghĩ về chút quái dị này nữa, quay đầu nói với Thanh Ngưng: "Xem ra ngươi và nương ngươi còn chưa đạt thành nhận thức chung."

Sắc mặt Thanh Ngưng thay đổi, hận không thể che miệng Nguyên Chử lại.

Vào lúc này Việt Cơ đau đến mơ màng, chỉ khó khăn lắm hơi mở mi mắt, hỏi: "Cái gì?"

Nhất thời Nguyên Chử đã biết.

Thanh Ngưng muốn giết Đế cơ, nhưng nương của nàng ta hoàn toàn không biết chuyện này.

Giọng điệu của Nguyên Chử cũng không biết tán thưởng hay là châm chọc: "Trái lại ngươi ra tay rất ngoan độc, động tác cũng rất nhanh.”

Thanh Ngưng chỉ cảm thấy hắn ta đang châm chọc mình, nàng ta là thiên chi kiêu nữ, sao có thể chịu được loại tức giận này?

Thanh Ngưng lạnh lùng nói: "Chỉ sợ cổ trùng mà Nguyên Quân cho ta quá mức vô dụng."

Nguyên Chử cũng không tức giận, chỉ nói: "Dù đồ có tốt hơn, nhưng ở trong tay người ngu cũng chỉ là bã rượu. Dựa theo ta thấy, Thanh Cơ ngươi độc ác có thừa, nhưng thủ đoạn mưu tính thì còn kém xa. Nếu như ngươi cầu xin ta, có lẽ ta còn có thể dạy cho ngươi làm thế nào mới có thể làm được việc."

Thanh Ngưng không phục, chỉ là không dám lập tức đắc tội với hắn ta, lúc này mím môi không nói gì.

Nguyên Chử quay đầu lại nói: "Hồ đồ ngu xuẩn."

Nói xong, hắn ta lấy ra một bình sứ nhỏ, từ trong đổ ra một thứ, để cho thứ đó men theo vết thương của Thanh Cơ bò vào.

"Không chết được." Nguyên Chử hờ hững nói.

Thanh Ngưng thấy màn này thì trợn to hai mắt: "Lại là cổ?"

Nguyên Chử: "Nếu không ngươi cho rằng còn có thứ gì có thể cứu người đang bị đe dọa tính mạng?"

Thanh Ngưng không nói nữa.

Nguyên Chử cũng không lập tức rời đi, mà là có hình có dạng đọc mấy câu chú văn, như vậy mới đẩy cửa ra ngoài.

Ô Tinh Tinh là người đi tới trước nhất, hỏi: "Nàng còn sống chứ?"

Nguyên Chử nhìn khuôn mặt của nàng, cười nói: "Còn sống." Càng tiếp xúc với vị Đế cơ này, Nguyên Chử càng biết, vì sao Hoàng đế Thái Sơ sủng ái nàng.

Chỉ tiếc... Nguyên Chử nghĩ thầm, hắn ta cũng không phải thứ tốt lành gì, cũng càng thích nữ nhân có lòng dạ rắn rết.

Ô Tinh Tinh lại hỏi: "Ta có thể vào nhìn không?”

Nguyên Chử né người nhường đường đi: "Tất nhiên."

Ô Tinh Tinh đẩy cửa đi vào, nhất thời nhận ra Thanh Ngưng đang bày ra vẻ lạnh như băng, thậm chí còn có mang theo địch ý.

Bình Luận (0)
Comment