Hôm nay Ô Tinh Tinh cũng biết nàng ta cũng là người trong giới tu chân, cũng không so đo với nàng ta, chỉ nói: "Ngươi đừng có nhìn ta như vậy."
Thanh Ngưng nhịn xuống sự không vui, còn đang buồn bực chuyện Nguyên Chử nói nàng ta ngu xuẩn, lạnh giọng trả lời nàng: "Nếu như không muốn nhìn thấy ta, tự mình đi ra ngoài là được."
Ô Tinh Tinh cũng không để ý đến nàng ta, lắc đầu nói: "Ta là đến thăm Việt Cơ, cũng không phải đến thăm ngươi. Ngươi nên che ánh mắt kia của mình lại đi."
Thanh Ngưng" ..." Cực kỳ cuồng vọng, Quả thật được một hoàng đế người phàm sủng ái, lập tức không nhớ được thân phận của mình là gì, chẳng qua cũng chỉ là một yêu quái mà thôi...
Lúc này Việt Cơ nghe tiếng, vùng vẫy muốn ngồi dậy.
Ô Tinh Tinh thấy vậy, vội vàng đi lên đỡ Việt Cơ một cái.
Nhất thời Việt Cơ giống như bị cắt đứt tuyến lệ, vươn tay nắm lấy cổ tay của Ô Tinh Tinh: "Đế cơ, Đế cơ..." Nàng ta khóc không thành tiếng.
Nhất thời nghe tiếng khóc, Ô Tinh Tinh cũng không hiểu gì cả.
Nếu không phải nàng sinh ra đã có trí nhớ, biết được nương của mình là ai, thì lúc này thật sự không nhịn được nghi ngờ người này là nương của mình.
"Vật này... Vật này giao cho Đế cơ, xin Đế cơ, trân, trân trọng..." Việt Cơ nhét một thứ vào lòng bàn tay của nàng.
Ô Tinh Tinh cúi đầu nhìn, là một món đồ lớn chừng bằng bàn tay.
"Đây là... Hổ phù?" Ô Tinh Tinh buột miệng nói.
Thanh Ngưng cũng thay đổi sắc mặt.
Sao trong tay Việt Cơ lại có thứ này? Sao từ trước đến giờ không có lấy ra?
Việt Cơ cũng rất kinh ngạc: "Đế cơ lại... Lại nhận biết được vật này?"
Ô Tinh Tinh buồn bực nói: "Tất nhiên là biết. Trên bàn của cha bày mấy cái, ta còn cầm chơi nữa."
Thanh Ngưng nghe nghe vậy thì có thêm mấy phần khiếp sợ, đế vương người phàm này lại qua loa cẩu thả như thế? Yêu quái này muốn lấy làm đồ chơi, y cũng cho?
Việt Cơ cũng khiếp sợ, sau khi khiếp sợ xong thì chính là tức giận: "Y không phải là cha ngài!"
Ô Tinh Tinh đứng dậy, nhẹ nhàng tránh khỏi tay Việt Cơ, hỏi ngược lại nàng ta: "Vậy ai là cha của ta?"
Việt Cơ cứng họng, không dám ở chỗ này lúc này nói chân tướng cho nàng biết, sợ nàng không chịu nổi.
Ô Tinh Tinh lại hỏi: "Ngươi đưa cho ta cái này làm gì? Ngươi từ đâu có được?"
Việt Cơ cúi đầu nói: "Đế cơ, vật này là dùng để bảo vệ tính mạng của ngài. Ta và nương của ngài là người quen cũ, hôm nay nhìn thấy ngài, trong lòng ta rất vui mừng, chỉ cầu cho ngài bình an mạnh khỏe. Xin Đế cơ tuyệt đối không được đưa vật này cho người ngoài xem. Nhất là bệ hạ."
Ô Tinh Tinh nghĩ thầm, được rồi, tối nay lập tức mang đến cho Tân Ngao nhìn một chút.
Sau khi thấy Việt Cơ không nguy hiểm đến tính mạng, Ô Tinh Tinh dặn dò nô bộc của hầu phủ mấy câu, sau đó xoay người rời đi.
Nàng cũng không vội vàng rời khỏi Hầu phủ, mà là trước tiên đi đến một nơi khác.
Nàng hỏi: "Công tử Tân Quy ở chỗ nào?"
Tuyết quốc không chú trọng khác biệt nam nữ, cho nên gia nô hầu phủ dẫn Ô Tinh Tinh đi đến chỗ ở của Tân Quy.
Hai ngày năm Tân Quy đều dưỡng bệnh trên giường.
Chuyện lấy máu kia thật sự muốn nửa cái mạng của hắn ta.
Tân Quy đang ngẩn ngơ, chỉ nghe bên ngoài có người nói: "Đế cơ đến."
Hắn ta nắm màn giường, xoay người ngồi dậy.
Ô Tinh Tinh vượt qua ngưỡng cửa, lại đi qua bình phong, đi tới bên cạnh Tân Quy.
Hôm nay đúng là có chút kinh sợ, đầu tóc của Ô Tinh Tinh hơi rối loạn, mấy sợi tóc trên búi tóc lỏng lẻo rơi xuống bên tai, xương quai xanh, tóc đen càng làm cho da thịt của nàng trắng như tuyết.
Tân Quy lại cảm thấy kinh diễm, nhất thời không nói nên lời.
Ô Tinh Tinh cũng không khách sáo với hắn ta, há miệng lập tức hỏi: "Ngươi còn có thể rót cho ta nửa chén máu không?"
Tân Quy nghe đến máu thì lập tức run rẩy.
Còn... Muốn?
Tân Quy công tử hơi mấp máy môi: "Là bệ hạ... lại khó chịu sao?"
Ô Tinh Tinh lắc đầu: "Không phải máu của ngươi có thể trấn áp vật yêu tà sao? Ta cầm đi cho Việt Cơ."
Nàng đã nghe Tùy Ly nhắc đến cổ.
Vu cổ cũng là vậy âm tà, chắc là máu của Tân Quy có mấy phần tác dụng.
Tân Quy công tử thầm nghĩ Việt Cơ này là ai?
Hắn ta không muốn, nhưng cũng không muốn để cho Đế cơ thất vọng.
Từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ có cơ hội ở một mình với Đế cơ, hiện tại thật sự rất hiếm...
Tân Quy công tử chỉ chỉ ly trên bản: "Chỉ một ly trà."
Ô Tinh Tinh trả giá với hắn: "Nửa chén."
Tân Quy công tử nhịn rồi lại nhịn: "... Vậy thì nửa chén thôi."
Mà ở bên kia, Tùy Ly và Tân Ngao đang ở ngoài cửa chờ Ô Tinh Tinh.
Tân Ngao là người không kiên nhẫn đầu tiên: "Làm gì mà đi lâu vậy? Sớm biết nên đi theo."
Y vừa nói xong, đã thấy Ô Tinh Tinh xách váy chạy đến.
Lập tức sắc mặt của Tân Ngao dịu lại.
Chỉ là chờ Ô Tinh Tinh đến bên cạnh, y khom người cầm lấy váy của Ô Tinh Tinh: "Sao lại có dính máu?"
Sắc mặt của Tùy Ly cũng trở nên lạnh lẽo: "Nàng bị thương?"
Ô Tinh Tinh khoát tay lia lịa: "Chắc là mới vừa rồi máu của Tân Quy đổ lên người ta."
Ánh mắt của Tùy Ly có chút thay đổi, hắn tỉnh bơ hỏi: "Nàng đi gặp Tân Quy?"
Tân Ngao cũng nói chen vào: "Gặp tên đó làm gì? Một tên bệnh yếu ớt."
Nói xong, Tân Ngao lại cảm thấy không đúng lắm, vội vàng quay đầu nhìn Tùy Ly, nói: "Quả nhân cũng không phải nói ngươi. Ngươi so với tên đó..." Tân Ngao miễn cưỡng nói ra mấy chữ: "Còn khỏe mạnh hơn nhiều."
Tùy Ly: "..."
Ô Tinh Tinh vừa bò lên long liễng, vừa nói: "Ta là đến hỏi hắn nửa chén máu, cầm cho Việt Cơ..."
Tân Ngao sửng sốt một chút, ngay sau đó cười to ha ha: "Vậy chẳng phải tên đó..."
Nửa sống nửa chết?
Nhất thời sắc mặt của Tùy Ly cũng tốt hơn rất nhiều, hắn ở phía sau nâng eo của Ô Tinh Tinh lên. Chỉ là Ô Tinh Tinh hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ làm động tác như vậy, nàng hơi lắc mình, tay của Tùy Ly đã trượt xuống đặt lên mông của Ô Tinh Tinh.