Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 258

Chương 258 -
Chương 258 -

Hai người đều ngẩn ra.

Vẫn là tiểu yêu quái đã quen, vẻ mặt bình thường ngồi vào kiệu. Còn Tùy Ly thì nhìn lướt qua bàn tay của mình, lại không tự chủ khép lại ngón tay ma sát vào nhau.

Không có đuôi to, nhưng cũng cực kỳ mềm mại.

Tùy Ly đè suy nghĩ này xuống, hỏi Ô Tinh Tinh: "Nàng không hy vọng Việt Cơ chết?"

Ô Tinh Tinh gật đầu: "Ừ, Việt Cơ cứu ta nha."

Tùy Ly: "Nàng lo lắng Việt Cơ trúng thủ đoạn âm tà kia?"

Ô Tinh Tinh: "Ừ." Sau đó nàng nhỏ giọng lặng lẽ nói: "Tên Nguyên Chử kia rất xấu."

Tùy Ly mím môi, hơi mỉm cười: "Sao lại nghĩ được đi lấy máu của Tân Quy?"

Ô Tinh Tinh nghi ngờ: "Không hỏi hắn thì hỏi ai?"

Tùy Ly: "Sao không đến hỏi ta?"

Ô Tinh Tinh lập tức giật mình. Ngũ quan của tiểu yêu quái nhăn thành một đoàn, nàng nói: "Vậy sao được? Máu của ngươi... Máu của ngươi..." Ô Tinh Tinh vắt hết đầu óc để suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một câu thích hợp để hình dung, nàng nói: "Sao ta nỡ chứ?"

Lúc nàng ở giới tu chân, còn chưa uống đủ đó!

Sao có thể cho người ngoài uống được?

Tùy Ly vươn tay xoa đầu nàng.

Lời này của tiểu yêu quái thật làm cho người ta vui vẻ.

Bỗng dưng thân hình cao lớn của Tân Ngao chen giữa hai người, buồn bực không vui nói: "Hai đứa các ngươi lặng lẽ nói nhỏ gì thế hả? Tại sao không nói cho quả nhân nghe với?"

Còn chưa chờ Tùy Ly mở miệng, Tân Ngao đã nheo mắt nói: "Tân Ly, chẳng lẽ ngươi đang cáo trạng ta với Đế cơ?"

Tùy Ly: "Đang nói với nàng hôm qua bệ hạ ở trên triều rất anh minh thần võ."

Tân Ngao cười một tiếng, ngồi lên long liễn, còn kéo Tùy Ly lên.

Khác với tâm trạng lúc đến, y nắm bên ngoài đại đao, vỗ mông ngựa một cái: "Giá!"

Ô Tinh Tinh từ phía sau nắm lấy tay áo của Tân Ngao.

Tân Ngao quay đầu lại: "Sao thế?"

Ô Tinh Tinh từ trong tay áo móc ra một vật, Tân Ngao còn chưa thấy rõ đã vui vẻ nói: "Đế cơ mang về cho quả nhân cái gì thế? Là bánh hoa quế hay không cái gì?"

Chờ y nhìn thấy rõ ràng rồi: "Hổ phù?"

Ô Tinh Tinh: "Vâng." Trái lại nàng cũng không có lập tức nói là Việt Cơ đưa, bởi vì ngay cả chuyện Việt Cơ muốn làm gì nàng cũng không biết, cho nên chỉ nói: "Nhặt được."

Tân Ngao cầm lên nhìn kỹ vậy này, nhưng cũng vì trí nhớ không được tốt, không nhận ra được vật của tiền triều, chỉ nói: "Hình dạng quái dị, quanh viền xù xì, cầm trong tay không được thoải mái, ngày khác quả mài cho con một chút, tự mình cầm chơi là được."

Ô Tinh Tinh lấy về lại.

Vậy thì ngày khác lại đi hỏi Việt Cơ rốt cuộc là chuyện gì.

Việt Cơ ngăn cản đao cho Đế cơ, mà Nguyên Chử của Vô Cực môn lại cứu Việt Cơ một mạng, ngày hôm sau đã truyền khắp đô thành.

Nhất thời mọi người càng sùng bái Vô Cực môn hơn.

Tân Ngao cũng là chờ giây phút này, tuyên cáo với mọi người, Nguyên Chử phụ trách bắt người đứng sau ám sát Đế cơ.

Người Vô Cực môn vô cùng hân hoan.

Nhưng Nguyên Chử lại cảm thấy Hoàng đế Thái Sơ lại ngày càng không giống là người lỗ mãng không có đầu óc mà hắn ta nghĩ.

Hành động này của hoàng đế càng giống như là muốn nâng hắn ta lên thật cao, nếu như hắn ta không lấy ra một câu trả lời làm hoàng đế hài lòng, có lẽ hoàng đế sẽ mượn cơ hội giết chết hắn.

Tất nhiên Nguyên Chử không sợ hoàng đế giết mình, hắn ta tự có phương pháp tự vệ. Nhưng hắn ta lo lắng là, Hoàng đế Thái Sơ trở nên thông minh. Người một khi trở nên thông minh, chuyện phiền phức cũng sẽ xảy ra.

Ở một bên khác, Thanh Ngưng thở phào nhẹ nhõm.

Cổ là Nguyên Chử cho nàng ta, Nguyên Chử không thể nào giao nàng ta ra được, cũng không biết tình huống trước mắt đã an toàn hơn chưa?

Người tên Nguyên Chử này làm cho nàng ta nhìn không thấu, Nguyên Chử sẽ không cầm chuyện này uy hiếp nàng ta chứ?

Thanh Ngưng không nghĩ ra được gì, đảo mắt lại một ngày trôi qua.

Một ngày nay, Tân Ngao tuyên cáo thiên hạ, Vô Cực Môn cử hành nghi thức mới thần.

Nguyên Chử từ các loại tin tức truyền đến mới biết.

Đến lúc này, hắn ta lập tức mơ hồ cảm giác được, sợ rằng chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của hắn ta.

Trước khi nghi thức mời thần được cử hành, Nguyên Chử đặc biệt đi cầu gặp Tân Ngao.

Tân Ngao ngồi trên cao, uy thế đè người, tỉnh bơ chơi đùa chén rượu ngọc trong tay, nhàn nhạt nói: "Liên quan đến chuyện người đứng sau, Nguyên Quân đã có manh mối chưa?"

Chẳng lẽ là ghét bỏ động tác của hắn ta quá chậm?

Nguyên Chử khom người nói: "Có một chút đầu mối, ít ngày nữa sẽ có thể bắt đến cho bệ hạ hỏi tội."

Tân Ngao: "À, chỉ là quả nhân không thông thuật vu cổ, ngươi mang người nọ đến. Quả nhân cũng không có cách nào phân biệt thật giả. Nếu như thế, chờ đến hôm ngươi mời thần, mang người nọ đến trên tế đài, để cho thần linh phân biệt người kia là thiện hay ác sẽ càng đúng hơn."

Nguyên Chử ngẩn ra.

Đây cũng là mục đích của Hoàng đế Thái Sơ?

"Sao thế? Nguyên Quân có chỗ nào khó khăn sao? Chẳng lẽ lời lúc trước ngươi nói, đều là lừa dối quả nhân? Người Vô Cực môn không biết mời thần?" Tân Ngao trầm mặt xuống.

Tất nhiên Nguyên Chử chỉ có thể nói: "Không dám lừa bệ hạ, vậy cứ theo lời bệ hạ nói, hôm đó tự nhiên có thể phân biệt được."

Lúc này Tân Ngao mới cười: "Ừ, quả nhân nghe nói thần linh và trời đất cùng tồn tại, có khả năng thông thiên triệt địa, có thể di động núi sông, càng có thể nhìn rõ sự thay đổi của vạn vật thế gian... Xem ra trong sách cổ ghi chép là có thật. Quả nhân chỉ chờ ngày đó thôi."

Nguyên Chử khom người trả lời.

Hắn ta nói mời thần, cũng không phải là lừa gạt, mà là thật sự mời thần.

Cũng như lời của hoàng đế, thần linh có năng lực phân biệt rõ ràng. Nếu hắn ta đưa đến một con dê thế tội, vậy sẽ bị vạch trần.

Nếu hắn ta không mời được thần, hoàng đế còn sẽ mắng Vô Cực môn nói dối nhiều lần, vậy sẽ gặp phiền phức lớn.

Bình Luận (0)
Comment