"Nguyên Quân."
"Nguyên Quân đến rồi."
Phía dưới truyền đến tiếng thảo luận, lập tức nhìn thấy Nguyên Chử đã thay đổi phong cách ăn mặc ngày thường, mái tóc dài dùng thạch quan buộc lại. Đúng vậy là thạch quan, phát quan làm từ đá.
"Đá vốn cứng rắn, vào thời xa xưa con người thường dùng để nổi lửa, cho nên nó có đặc tính cứng rắn, trầm ổn, ánh sáng. Đúc thạch phát quan, có thể trấn áp yêu tà, làm vững chắc bản tâm. Tất nhiên, đá cũng có phân chia cao thấp. Cao có đá ở chỗ râm mát không thể dùng, thấp có đã bị lõm không thể dùng... Nếu dùng tảng đá được mặt trời chiếu ánh sáng xuống quanh năm trên núi cao nổi tiếng, sẽ có tác dụng nhất." Tùy Ly nheo mắt lại, nói cho Ô Tinh Tinh và Tân Ngao ở bên cạnh nghe.
Vì sao mời thần lại phải đeo phát quan như vậy?
Thần linh lại không phải là yêu tà.
Lại nhìn Nguyên Chử, hắn ta chậm rãi đi tới bậc thềm đá, đầu tiên quỳ hành lễ với Tân Ngao, sau đó tự tay bày hương án, rồi lại lệnh cho người khác khiêng mấy cái vò lớn đến.
Bố trí như vậy cũng không có gì kỳ lạ, vò lớn kia có tác dụng giống như đỉnh đồng xanh, là vậy dùng để đựng tế phẩm.
Nhưng hắn ta không chuẩn bị mấy vật tế như trâu bò, ngay cả một nô lệ cũng không có, vậy hắn ta sẽ dùng gì để làm vật cúng tế?
Mọi người không khỏi lóe lên suy nghĩ này trong đầu, duỗi cổ dài hơn một chút, nhìn chằm chằm Nguyên Chử, vô cùng tò mò.
"Buông ra!"
"Ta muốn giết các ngươi!"
"Aaaaah!"
Hai người Vô Cực môn, mặc áo choàng phương sĩ, kiềm chế một nam nhân trẻ tuổi ở giữa. Nam nhân trẻ tuổi này giống như bị điên, la hét, liều mạng vùng vẫy, lúc hắn ta nhìn thấy những người xung quanh, những người khác cũng không tự chủ rụt đầu một cái.
Ánh mắt của người nam nhân này cực kỳ hung ác, giống như hắn ta thật sự muốn giết bọn họ vậy.
Mọi người vỗ ngực, ổn định lại tinh thần, lại nhìn hai phương sĩ của Vô Cực môn.
Chỉ thấy trên mặt người bên trái có phù văn dùng mực viết, người bên phải cũng có phù văn dùng mực viết, phù văn kia ngay cả Tùy Ly cũng cảm thấy rất xa lạ, chứ đừng nói đến Thanh Ngưng.
Ô Tinh Tinh nheo mắt lại, từ xa liếc nhìn nó, lại vội vàng nghiêng người về phía Tùy Ly, nói bên tai hắn: "Ngươi có thấy giống với đạo chú văn lúc trước chui vào trong tay ta không?""
Tùy Ly đè chân nàng lại, để cho nàng không ngã vào lòng mình.
Chỉ là như vậy cũng có chút bỏng tay.
Trong đầu hắn không tự chủ đọc chú Thanh Tâm, ngoài miệng cũng không chậm trễ, bình tĩnh nói: "Nét bút hướng viết rất giống nhau, nhưng chữ viết không phải là cùng một chữ. Chắc là ký tự mà Vô Cực môn tự nghĩ ra."
Ô Tinh Tinh gật đầu, sự tò mò trong lòng cũng yếu đi
Rốt cuộc trên mặt của hai người kia viết cái gì?
Chú văn chui vào tay nàng thì lại viết cái gì?
Nguyên Chử lại cúi đầu trước Tân Ngao, sau đó nói ra nội dung của phù văn.
Hắn ta nói:"Bệ hạ, kẻ âm mưu giết hại Đế cơ... Chính xác là người này!" Hắn ta chỉ vào người điên kia nói.
Ngay khi nói xong những lời này, hắn ta tiếp tục nói: "Người nam nhân này có một trái tim bất kính, ác đồ trời sinh. Vô Cực môn đã mất rất nhiều công sức mới bắt được người này. Vì phòng ngừa hắn ta làm loạn chạy trốn, cho nên đã viết một phù văn trên mặt hai người Vô Cực môn canh giữ người này --- một người là viết yểu yểu minh minh, khu trừ u lệ, một người khác lại viết trời đất ảm đạm, lùng bắt quỳ quái. Mực dùng để viết chữ có linh tính trời sinh, dùng nó viết phù văn, có hiệu quả trấn tà diệt sát."
Hóa ra mực còn có tác dụng lớn như vậy?
Các đại thần đều lộ ra vẻ bửng tỉnh hiểu ra, ánh mắt nhìn Nguyên Chử ngày càng cung kính.
Nguyên Chử lại cúi đầu, nói: "Tiếp theo xin mời thần, mượn hai mắt của thần linh, xem người này có thực sự là người mưu hại Đế cơ hay không."
Lúc này Thanh Ngưng căng thẳng đến mức trái tim đập cực nhanh.
Nàng ta nhìn về phía "tù nhân" đang bị giam giữ, trái tim đập thình thịch. Vô Cực môn điên rồi sao? Tùy tiện tìm một người, cũng không sợ mời thần linh tự lấy đá đập chân mình?
Nguyên Chử nói: "Tế đàn sẽ được mở ra, xin bệ hạ cho phép."
Tân Ngao: "Chuẩn."
Cũng chính vào lúc này mọi người mới thấy rõ Nguyên Chử định bỏ gì vào vò hiến tế...
Nguyên Chử đi đến chiếc vò lớn đầu tiên, vén tay áo lên, nhìn thấy một thứ màu xanh đen, chậm rãi bò ra ngoài, cuối cùng bò vào vò lớn
Đó là... Rắn!
Thấy vậy, sắc mặt mọi người đều tái xanh.
Lúc trước con rắn này quấn quanh cánh tay hắn ta, Nguyên Chử không cảm thấy trơn dính khó chịu, lại lạnh buốt đáng sợ sao?
Trong chớp mắt, Nguyên Chử đã đi tới chiếc vò lớn thứ hai.
Chắc có lẽ lúc này không có rắn nữa đi?
Chỉ thấy Nguyên Chử lấy ra một vật, đó là xương ngón tay, còn đang dính máu loang lổ, không biết da thịt trên đó có sạch không. Mọi người lại nhìn chằm chằm, lại thấy có thứ gì màu đen quấn quanh xương ngón tay kia... Tóc?
Mọi người cũng không cảm thấy sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là rắn thì tốt
Sau đó, Nguyên Chử lại bỏ đất bùn và nước vào
Cuối cùng, được niêm phong bằng một miếng vải đỏ.
Vậy là đã kết thúc rồi?
Tất cả mọi người đều sững sờ, thầm nghĩ, vò lớn kia không được bỏ đầy đủ vào, trái lại có chút trống rỗng.
"Nước là từ trên trời rơi xuống, đất đào từ lòng đất. Rắn là thú, xương là người." Tùy Ly nhẹ giọng nói: "Như vậy, xem ra nghi thức mời thần linh của hắn ta cũng có mấy phần đáng tin cậy."
Ô Tinh Tinh chưa từng thấy tình cảnh như vậy, nàng tò mò: "Vậy.. Thật sự có thể mời được thần linh sao?"
Nhưng cái thế giới này, thật sự có thần tiên?
Đây chính là một thế giới giả tạo bên trong gương mà thôi.
Tùy Ly: "Ừm, theo lẽ thường thì sẽ có thể. Cứ tiếp tục xem thử lát nữa hắn ta đọc chú văn gì."