Ô Tinh Tinh gật đầu, dựa vào cánh tay Tùy Ly, lẳng lặng chờ đợi động thái tiếp theo của Nguyên Chử.
Nhưng để làm cho Tùy Ly và những người khác thất vọng chính là, Nguyên Chử mở miệng đọc ra một đoạn chú văn mà bọn họ hoàn toàn không hiểu được...
"Đây cũng là do Vô Cực môn tự nghĩ ra sao?" Ô Tinh Tinh hỏi Tùy Ly.
Tùy Ly xoa đầu ngón tay, nhanh chóng lục soát ký ức, cố gắng tìm một chút manh mối từ đó.
Đạo của Vô Cực môn này nói là đạo cũng không phải đạo, là vu cũng không phải vu, trong giới tu chân không có môn phái nào giống như bọn họ, cuối cùng làm cho mọi người khó mà suy đoán rốt cuộc thủ đoạn của bọn họ là thế nào.
Giọng nói của Nguyên Chử rất bình tĩnh, từng câu chú văn bật ra từ trong miệng của hắn ta, gió dần dần nổi lên, đám mây trên bầu trời cũng dần bay tản ra, mọi người đều ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy một bầu trời vô cùng trong vắt.
Thanh Ngưng không khỏi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Nguyên Chử.
Hình như hắn ta có mấy phần bản lĩnh... Nhìn qua hắn ta vẫn còn trẻ tuổi, cũng hoàn toàn không không có tu vi Trúc cơ.
Ngay cả sư phụ của nàng ta cũng khó mời thần được, chẳng lẽ hắn ta thật sự có thể mời thần?
Nơi này cũng không có thần...
Gió nhẹ dần dần biến thành gió mạnh, làm cho cờ xì phát ra tiếng rào rào vang đội.
Càng thổi bay tấm lụa mỏng treo ở phía trên bậc thang, lộ ra khuôn mặt Hoàng đế và Đế cơ phía sau.
Chỉ có bộ dạng của công tử Tân Ly là không chân thật lắm.
Lại nhìn ba nén nhang trên hương án, vòng khói bay lên, không bị gió ảnh hưởng.
Giống như có một vị thần tiên đang cúi xuống hưởng dụng nhang khói.
Thực sự... thực sự kỳ lạ...
Mọi người nín thở, sợ rằng hơi thở của họ sẽ xua tan vòng nhang khói kia.
Ngay sau đó, mọi người nhận thấy mặt đất đang rung chuyển.
Giống như có cái gì đó sắp từ đất chui ra.
Ầm ầm.
Cái động tĩnh này... Không đúng.
Nguyên Chử không dám dừng niệm chú văn lại, nhưng hắn ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
"Ầm--" Một tiếng động này là đến từ trên trời.
Những giọt mưa rơi đột ngột càng làm cho mặt đất đã lầy lội càng thêm bẩn thỉu. Ba nén nhang bị mưa làm ướt, mới vừa rồi ngay cả gió lớn cũng không thể dập được, lúc này đã thật sự... bị dập tắt.
Hương án rơi xuống.
Trước sự chứng kiến của mọi người, hương được cắm ngược - vào đất.
Dù là người đứng xem không hiểu phương thuật, cũng biết rằng đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Ai ai cũng thay đổi sắc mặt.
Chỉ có Tùy Ly hạ mắt xuống, bất động, không hề ngạc nhiên trước tình huống trước mắt.
Tân Ngao khịt mũi cười: "Lại nhìn xem Vô Cực môn còn có phương pháp nào khác có thể sử dụng..."
Ở phía dưới, sắc mặt của Nguyên Chử không thay đổi, nhưng trong lòng đã sớm mất bình tĩnh.
Hắn ta ngửa mặt nhìn lên trên.
Là ai?
Là vị công tử Tân Ly biết vu cổ? Không phải. Thân thể hắn ốm yếu, lại còn trẻ như thế, cũng chỉ là xem sách cổ để mở rộng tầm mắt, cho nên ở chỗ nào thật sự biết về cái này? Hơn nữa trước mắt hương án bị lật ngã, cũng không phải dùng thuật vu cổ gì cả, mà là thuật thần tiên chân chính.
Cái gì được gọi là thuật thần tiên...
Nói cách khác hắn ta biết mời thần, mà đối phương càng biết mời thần hơn hắn ta.
Cho nên đối phương chỉ cần bày phù trận trước, đã có thể hoàn toàn cắt đứt con đường mời thần của hắn ta.
Nhất là dị tượng trước mắt, hơn phân nửa là một loại bùa chú ngũ lôi pháp, làm ra ngũ lôi thiên cương, lại lấy bùa chú nhập trận.
Ngũ lôi thiên cương vô cũng mạnh mẽ,
Một bên mời thần, một bên dẫn lôi, chỉ sợ thần tiên đến cũng phải tức giận, ngươi chỉ là người phàm thôi còn muốn dẫn lôi đến đánh ta? Tất nhiên thẹn quá hóa giận, đừng nói là làm ngã hương án, chỉ sợ còn muốn vung tay lên giáng tai họa xuống.
Thủ đoạn cực kỳ lợi hại, đối phương hoàn toàn không phải vì bắt được hung thủ thật sự.
Lúc trước dung túng người Đô thành tâng bốc hắn ta, chỉ là vì muốn hôm nay hắn ta mất hết mặt mũi, từ chỗ cao ngã xuống, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
Chỉ tiếc là...
Nguyên Chử cười lạnh trong lòng.
Hôm nay ta cũng không phải là muốn mời thần, tiếp theo nhìn thử, là tà ma lợi hại, hay là uy lực bùa chú mà ngươi thả ra lợi hại, lúc này phù trận cũng đã yếu ớt không chịu nổi rồi!
Nguyên Chử nhắm mặt tiếp tục đọc chú văn.
Lúc này tốc độ đọc của hắn ta rất nhanh, vừa đọc, vừa cắn đầu lưỡi của mình.
Lấy máu thịt, lấy hồn phách, lấy vật âm độc, lấy nước đục, lấy mặt đất khô cằn... Mời tà ma tứ phương hạ xuống.
Gió mạnh lại lần nữa thổi đến, tiếng sấm vang lên ầm ầm.
Mọi người bị gió thổi cho đứng không vững.
"Đây là thế nào?"
"Nhanh, nhanh hộ giá!"
Túc vệ quân dẫn đầu xông vào trước.
Nhưng mới vừa đi đến bên cạnh Tân Ngao, đã bị Tân Ngao đẩy ra. Tân Ngao tự nhận mình chính là sát tinh, sao phải cần người khác bảo vệ chứ?
Y mím môi, nói: "Tùy Ly, trước mắt hình như có chút không đúng..."
Tùy Ly nhíu mày: "... Từ lúc mới bắt đầu hắn ta đã không muốn mời thần. Hắn ta muốn mời tà ma."
Hắn mím môi nói: "Sợ là có mấy phần khó giải quyết."
Pháp thuật của Vô Cực môn quá nhiều, gần như trong tu chân giới mấy môn phái cộng lại cũng không sánh bằng.
Bỗng nhiên Tân Ngao đứng lên, cầm đại đao đi tới bên cạnh Ô Tinh Tinh và Tùy Ly, y trầm giọng nói: "Cả đêm hôm qua ngươi đã vẽ không ít bùa chú ở đàn Nhật Nguyệt, lại lấy ra không ít máu, đã chịu không nổi rồi, yêu ma cũng được, tà ma cũng được, ta cũng muốn xem thử có thể vượt qua ta hay không!"
Y nói năng rất có khí phách, bóng lưng lại vô cùng cao lớn.
Rất giống… rất giống một người cha.
Nhưng mà.
Tùy Ly mím môi.
Tân Ngao lại để lộ chuyện rồi.