Lúc này Ô Tinh Tinh nhanh chóng cấm lấy tay áo của Tùy Ly, hung dữ nói: "Đêm qua hai người lén đi đến đàn Nhật Nguyệt? Lại không dần theo ta!"
Hoàng đế Thái Sơ mới vừa rồi vô cùng uy vũ, nghe được tiếng này thì ngượng ngùng quay đầu lại, chột dạ nhìn Tùy Ly một cái.
Giọng điệu của Ô Tinh Tinh càng trở nên không vui: "Ngươi còn lấy máu? Ngươi lấy máu cho người nào?"
Tân Ngao liếm môi.
Dù sao cũng đã lỡ lời rồi...
Vẫn là để cho Tùy Ly bị mắng đi.
Vì vậy Tân Ngao vội vàng quay đầu trở lại.
Tà ma đâu?
Tà ma còn không mau nhanh ra?
Tà ma vừa ra, Đế cơ lập tức có thể quên mất chuyện này!
Rất nhanh Ô Tinh Tinh không có thời gian hỏi chuyện này với Tùy Ly.
Chiếc vò lớn ở phía dưới phát ra tiếng vo ve, ngay sau đó tất cả vải phủ trên chiếc vò lớn bị một luồng khí lưu thổi bay.
Bên cạnh Nguyên Chử, một cục bùn nhô lên, dần dần ngưng tụ thành hình dạng
Ô Tinh Tinh: ?
Mọi người:?
Tất cả mọi người đều có chút choáng váng, đây là... Cái gì?
Ô Tinh Tinh: "Đây chính là tà ma sao? "
Có mấy phần buồn cười, lại có mấy phần quỷ dị.
Giọng nói lạnh lùng của Tùy Ly vang lên: "Khí âm tà rất nồng nặc" Nhưng hắn cũng chưa từng thấy "tà ma" có bộ dạng này.
Thậm chí còn không phải là hình người nữa.
Chẳng lẽ bởi vì đây là thế giới trong gương, rất nhiều thứ tất nhiên không giống như trong thế giới tu chân?
Đống bùn đất kia ngày càng trở nên cao lớn, ước chừng có thể cao hơn một trượng
"Ừ... Chẳng lẽ đây là thần tiên sao?" Các đại thần khó khăn nuốt nước miếng một cái.
Mà dân chúng đứng ở bên ngoài đàn Nhật Nguyệt, tất nhiên cũng nhìn thấy hình dạng của tượng bùng, quả thật cực kỳ giống tượng thần ở miếu thờ đạo quán mà bọn họ từng thành kính lạy bái.
Mà tôn thần này, hình như còn biết nhúc nhích.
Một ông lão kính sợ với thần linh thiên nhiên, dẫn đầu quỳ xuống: "Thần tiên, cầu xin thần tiên, để cho tặc nhân sát hại con của ta chết thật sớm!"
"Còn có thể cầu xin thần tiên như vậy sao?”
Sau khi dân chúng sừng sờ, cũng sợ hãi quỳ xuống đất dập đầu: "Bái kiến thần thổ địa, cầu xin thần thổ địa phù hộ chúng ta..."
Đi ra từ trong bùn đất, vậy nhất định chính là thổ thần rồi.
Dân chúng đơn giản nghĩ như vậy.
"Cả người đục ngầu, nhất định không phải thứ tốt gì." Tùy Ly nhìn tượng bùn kia, lạnh giọng nói xong, giơ tay lên nắm lấy tay áo của Tân Ngao: "Xin phiền bệ hạ đẩy ta đi đến phía trước."
Tân Ngao: "Nhưng bệnh của ngươi."
Tùy Ly nói không cho đối phương phản bác lại: "Ta cần phải vẽ bùa lại. Chỉ có vẽ thêm mấy lá bùa chú, mới có thể thử phong ấn tượng bùn này trở về dưới đất."
Nếu ở trong giới tu chân, chỉ cần bày Ngũ lôi thiên cương của Tùy Ly vừa rồi là đủ rồi.
Không chỉ có thể dẫn lôi, còn có thể dẫn động linh khí.
Như trong gương Hoa Duyên không có linh khí, tất nhiên lực lượng của trận pháp sẽ bị giảm xuống rất nhiều.
Sao Tân Ngao có thể đồng ý.
Y rút dao đi xuống bậc thang.
Nguyên Chử ở phía dưới cũng không hoảng không vội, xá một cái thật sâu nói: "Bệ hạ, đây là thần linh mà Vô Cực môn mời đến, sao bệ hạ lại rút đao ra?"
Tân Ngao cười nhạo một tiếng.
Còn muốn lừa gạt?
Lúc này tượng bùn đã thành hình.
Tứ chi, sợi tóc, đường nét khuôn mặt, làm cho tượng bùn này càng trở nên cao lớn không gì sánh được.
Bỗng dưng, tượng bùn mở mắt ra, lại mở miệng, giọng nói như sấm đánh xuống: "Người nào gọi ta?"
Bên trong đàn Nhật Nguyệt nhất thời chấn động không dứt.
"Biết nói chuyện?"
"Nó biết nhúc nhích!"
Những đại thần kia chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận, ngay cả đối mặt với tượng bùn kia cũng không dám, chỉ không ngừng vội vàng quỳ xuống lạy bái: "Thần, thần hiển linh! Là thật thật! Là thần tiên thật!"
"Vô Cực môn thật lợi hại!" Có người kích động đến phát run.
Tùy Ly nhìn rõ ràng một màn này, ý lạnh trong đáy mắt càng sâu hơn.
Đúng là Vô Cực môn có mấy phần bản lĩnh, nếu như không thể trực tiếp bắt tà ma kia lại, vậy cục diện hôm nay bên Hoàng đế sẽ bị thua, trái lại còn để cho Vô Cực môn tạo ra thành tựu trước mắt dân chúng đại thần.
Lúc này Tùy Ly cắn vào đầu lưỡi của mình.
Hắn muốn lấy máu vẽ bùa.
Mà lần này, hắn muốn vẽ chính địa thư.
Địa thư, giống với long phượng, có thể khu trừ trăm tà, trăm tai.
Nếu không chết, lại vẽ tiếp quỷ thư, dẫn thiên lôi xuống.
Lực lượng cái này sẽ sâu hơn ngũ lôi thiên cương, người làm ác tất nhiên sẽ bị thiên lôi đánh.
Chỉ là không có pháp khí, linh lực làm giúp đỡ, tất nhiên thư này càng phải tốn nhiều sức hơn.
Các loại suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu của Tùy Ly, chỉ là còn không chờ hắn làm ra động tác, bỗng dưng Ô Tinh Tinh nhấc váy lên, vượt qua Tân Ngao đi xuống bậc thang.
Tất cả mọi người đều không ngờ đột nhiên nàng lại làm ra hành động như vậy, vì vậy chờ lúc bọn họ kịp phản ứng lại, Ô Tinh Tinh đã tung người nhảy xuống, đi đến chỗ tượng bùn kia.
Gió mạnh thổi tung một tầng váy của nàng, giống như một con diều, yếu ớt lại xinh đẹp.
Lại nhìn chăm chú.
Đế cơ ôm lấy tượng bùn kia!
Tượng bùn cúi mắt xuống, còn chưa kịp nói gì.
Kim quang trên người Đế cơ vững vàng bao lấy nó, nhất thời tượng bùn giống như bị hòa tan, thân hình cũng dần dần uể oải xuống.
Quả thật thay đổi này đến quá nhanh, nhất thời mọi người đều ngây ngẩn, ngay cả một tiếng cũng không nói ra được.
Mà ở bên này, sắc mặt Nguyên Chử hơi thay đổi.
Nguy rồi.
Lại nhìn Tùy Ly trên đài cao, trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng mãnh liệt, ngón tay thon dài nắm chặt tay vịn của ghế ngồi.
Tiểu yêu quái.
Trên mặt Tùy Ly tràn đầy lạnh lẽo, sự tàn bạo xuất hiện trên mặt.
Nếu nàng có mệnh hệ gì...
Suy nghĩ này của Tùy Ly chỉ mới vừa xuất hiện.