Thời gian chỉ trôi qua một cái chớp mắt, tượng bùn kia đã biến lại thành một bãi bùn.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt này.
Nó chảy ra rồi!
Nó lại chảy ra như vậy?
Vung tay đất bằng nổi lên, đảo mặt lại quay về với mặt đất, thay đổi nhanh chóng như vậy, thật đúng là như thần tích.
Thứ mà Ô Tinh Tinh ôm biến mất, nàng lập tức ngã ngồi xuống đất, bùn văng lên, làm cho gấu váy, làn da trắng như tuyết dơ bẩn không chịu nổi.
Trái tim của nàng đập nhanh như trống, nhưng vẫn miễn cưỡng bình tĩnh lại, chậm rãi từ dưới đất đứng lên.
Lần đầu nàng nói những lời này, cũng không biết có đúng không, nhưng cũng không biết nói như thế nào nữa? Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng: "Đây là thần linh sao? Thần gặp kim quang thì lập tức bị hòa tan... Đây phải là tà thần mới đúng?"
Gió vẫn còn thôi.
Làm cho làn váy của nàng bị thổi tung phát ra tiếng vù vù.
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đứng ở nơi đó, thật sự có mấy phần khí thế của Đế cơ. Không ai biết vào lúc này trái tim của nàng đập rất nhanh.
Càng không có người nào biết, tượng bùn kia vừa tanh vừa thối, có khí đen, và lúc này Ô Tinh Tinh chỉ cảm thấy mình vô cùng bẩn, lại muốn ói, lại cảm thấy trên người có chút đau đớn.
Mọi người chậm rãi tỉnh hồn từ trong chuỗi rung động này.
Đúng vậy, trên người Đế cơ có kim quang, tránh được tà ma. Bọn họ sớm đã biết chuyện này. Như vậy thứ có thể bị kim quang hòa tan, nên là thứ gì... Mọi người nghĩ tới đây, gần như không dám nghĩ tiếp.
Gió thổi qua khuôn mặt.
Bọn họ đều run cầm cập, lúc này mới phát hiện sau lưng đã thấm ướt một hôi lạnh.
Nếu không có Đế cơ, bọn họ thật sự đã hồ đồ nhân đó làm thần tiên...
Các đại thần cũng nghĩ đến chỗ này, không nhịn được đều quỳ xuống lạy Ô Tinh Tinh.
"Thần lực của Đế cơ!"
"Trên người Đế cơ mang kim quang, chính là thánh khí mà trời cao ban cho chúng ta!"
Không hổ là người có tên Thái Dương.
Ô Tinh Tinh đứng yên tại chỗ không dám động đậy, sau khi thấy bọn họ quỳ xuống, mới thanh thúy hỏi Nguyên Chử: "Nguyên Quân, sao ngươi lại mời một tà vật đến đây?”
Tà ma bị hòa tan, Nguyên Chử cũng bị cắn trả, hắn ta liều mạng nhìn xuống ngụm máu muốn xông ra khỏi cổ họng, cúi đầu nói: "Chắc là có nhầm lẫn gì đó ạ."
Lục phủ ngũ tạng của hắn ta giống như bị cắn nát vậy.
Nhưng hắn ta vẫn đứng yên ở đó, ngay cả hoảng hốt cũng không dám hoảng hốt.
Tân Ngao cười lạnh một tiếng, đi nhanh đến bên cạnh Ô Tinh Tinh.
Chỉ hận hôm nay Đế cơ đã trưởng thành, không giống khi còn bé thích cưỡi lên đầu của mình nữa.
Tân Ngao nghĩ đến chỗ này, càng không vui.
Y gác đại đao lên trên cổ Nguyên Chử: "Mới vừa rồi không phải ngươi đã nói, đó chính là thần mà ngươi mời đến sao? Sao lúc này lại cởi sạch quan hệ rồi? Ngươi ngay cả chuyện phân biệt thần hay quỷ cũng không làm được, vậy mà dám ở trước mặt quả nhân và mọi người nói bừa Vô Cực môn các ngươi lợi hại?"
Nguyên Chử biết càng giải thích trước mặt Tân Ngao càng làm cho đối phương tức giận lên gấp đôi.
Lúc này hắn ta quỳ xuống: "Là Nguyên Chử khinh thường, mời bệ hạ trừng phạt."
Co được dãn được.
Mà người Vô Cực môn ở một bên cũng vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: "Cầu bệ hạ tha cho sự thiếu sót của Nguyên Quân. Mong bệ hạ niệm tình Nguyên Quân dạy cho công tử Tân Quy vẽ bùa trừ tà giúp bệ hạ..."
Như vậy một xướng một họa, vì muốn thoát tội cho Nguyên Chử.
Sao Tân Ngao có thể thuận theo, lại cười lạnh một tiếng nói: "Tha cho? Nếu mới vừa rồi tà ma kia thật sự hạ xuống, lạm sát kẻ vô tội, lại truyền ôn dịch ra, làm cho dân chúng Tuyết quốc lầm than, ngươi có thể gánh được cái tội này hay không?"
Mọi người nghe đến đây càng nghĩ càng đáng sợ.
Đúng vậy, nếu tà ma hạ xuống, bọn họ không chỉ có thể sống hay không, có lẽ còn có thể chết rất thảm.
"Nguyên Chử... Nguyên Chử không chịu nổi tội này." Nguyên Chử cắn chặt hàm răng nói.
Tất nhiên hắn ta không có cách nào tranh cãi với Hoàng đế Thái Sơ, tà ma cũng không phải là dã thú, tà ma có trí khôn, nếu được nhiều người cung phụng, cũng sẽ không giết người lung tung, ăn thịt người sống.
Nhưng ở trong lòng mọi người tà ma đã là thứ đáng sợ, Tân Ngao nói cái gì mà chẳng được.
Nguyên Chử không quan trọng mặt mũi nữa, lại dập đầu mấy cái, nói: "Vô Cực môn mắc phải sai lầm nghiêm trọng thế này, may mắn được Đế cơ cứu giúp, sau này nguyện thường trú trong núi sâu, không bao giờ đi ra ngoài, chỉ ngày đêm niệm kinh cầu phúc cho bệ hạ, cho bá tánh, cho Tuyết quốc. Chỉ cầu Tuyết quốc hưng thịnh, bệ hạ an khang, bá tánh an ninh."
Hắn ta nói rất tốt đẹp, cho dù là ai cũng không tìm ra được vấn đề gì.
Không ai biết hắn ta đang đánh cược.
Hắn ta đánh cược là sức nặng của Xá nữ ở trong lòng Đế cơ.
Hôm đó Đế cơ đến cửa, muốn ai không muốn, hết lần này đến lần khác lại mang Xá nữ đi. Hai người hình như còn có chút thân thiết...
Nếu muốn giết Vô Cực môn, vậy cũng phải giết chết Xá nữ.
"Các ngươi ngay cả chuyện mời thần cũng tính sai, nào còn dám để các ngươi tiếp tục niệm chú văn?" Tân Ngao châm chọc không chút lưu tình.
Nguyên Chử mím môi nói: "Bẩm bệ hạ..."
“Trói người lại." Tân Ngao không muốn nghe hắn ta nói chuyện nữa.
Sở dĩ không lập tức giết Nguyên Chử, cũng bởi vì thủ đoạn của Vô Cực môn quá quỷ dị, người ngoài không biết, nhưng mấy người Tân Ngao biết rõ.
Nếu không phải đẩy Vô Cực môn vào kết cục không thể xoay chuyển được nữa, chỉ sợ người Vô Cực môn sẽ mặc kệ tất cả mà trả thù Tân Ngao.
Nguyên Chử thông minh như thế nào chứ?
Nghe Tân Ngao nói như vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế sẽ không giết hắn ta.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau, phản ra ánh sáng lạnh như băng.