Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 268

Chương 268 -
Chương 268 -

Tùy Ly hơi nhìn Tân Ngao, sau đó nói: "Bởi vì... Nàng rất tốt." Cực kỳ tốt, hôm nay Tùy Ly đã không thể nói rõ ràng được. Nhưng tiểu yêu quái làm thế nào tiến vào lòng của hắn, bảo hắn tốt như thế nào, hắn liền nói tốt như thế đó..

Tân Ngao nghe vậy, cũng sinh ra mấy phần đồng tình: "Đúng vậy, Thái Dương rất tốt. Nhưng mà, đó không phải là lý do ngươi thích con bé!"

Tùy Ly không hốt hoảng không vội vàng nói: "Vì sao không thể?"

Tân Ngao nhíu mày: "Ngươi có biết đây là chuyện ông trời không dung không? Quả thật là rối loạn quy củ. Một khi những văn thần kia biết nhất định sẽ dâng tấu chương..."

Tùy Ly xen vào lời của y: "Chuyện ông trời không dung mà cha làm còn thiếu à?”

Tân Ngao dừng lại không nói, đây là đang mắng lão tử?

Tùy Ly lại nói: "Ta có linh hồn giống với cha, thế nhân nói bất trung bất nghĩa thì như thế nào? Thế nhân nói không nên làm thì như thế nào? Cha không để ý đến triều thần khuyên can, làm việc không câu nệ, có phong độ hùng tài đại lược. Ông trời nhốt ta bên trong cơ thể ốm yếu, đúng là không theo kịp được cha…"

Những lời tâng bốc này làm cho y có mấy phần hân hoan.

Từ trước đến này đứa con trai Tân Ly này kiệm lời, nếu là lúc mở miệng, thì cũng chỉ đàm luận chuyện triều chính, thỉnh thoảng hắn còn nói mấy lời châm chọc đâm vào cột sống của người khác.

Hôm nay lại tán dương thổi phồng y... Quả thật không dễ dàng.

Tân Ngao không nhịn được muốn nói câu kia!

Không hổ là con của quả nhân!

Mặc dù không phải do y sinh ra.

Nhưng chuyện này đâu phải là vấn đề?

Tân Ngao suýt chút nữa bị khen ngợi cho không tìm được biên giới, nhưng dù sao cũng là đế vương từng chinh chiến sa trường, tâm trí của y kiên định, vì vậy sau khi vui vẻ xong, y làm ra vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói: "Là bởi vì ngươi không thể làm được nhiều chuyện? Cho nên ngươi liền gieo họa cho Đế cơ?"

Tùy Ly: "..."

Năng lực nghe hiểu này là giống ai vậy?

Tùy Ly: "Ta chỉ là muốn nói cho cha biết, ta giống với cha, không quan tâm đến thế tục, không quan tâm đến quy củ, không quan tâm..." Bỗng dư hắn ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn trời. Tuy nói trên đầu là cung điện, gạch ngói ngăn cản tầm mắt của hắn.

"Không quan tâm đến thiên đạo." Tùy Ly nói năng rất khí phách.

Tân Ngao: "Ồ."

Y nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy có đạo lý.

Y làm việc ngông cuồng tùy ý, đâu để ý ánh mắt của người khác?

Hôm nay Tân Ly học theo y, trái lại cũng không có cái gì không đúng. Nhưng mà, nhưng mà... Nhưng mà không thể tùy tiện như vậy được, đúng, không thể tùy tiện như vậy.

"Lúc nào ngươi và Thái Dương trở nên như vậy?" Tân Ngao nheo mắt hỏi.

Tùy Ly không thể làm gì khác hơn là bịa ra: "Mấy ngày trước."

"Thật không?"

"Vâng, chính là hôm Sở hầu dẫn Tân Quy đến cầu hôn Thái Dương, trong lòng ta vô cùng tức giận, lúc này mới phát hiện mình thích nàng."

Tên chó Sở hầu.

Tên chó Tân Quy.

Nếu không có hai người này, Tân Ly còn có thể sau mấy năm mới phát hiện... Không đúng, chờ mấy năm nữa nói không chừng cũng không phát hiện được.

Tân Ngao không vui mắng thô tục trong lòng.

Tân Ngao lại hỏi: "Ngươi có từng ép con bé không?"

Tùy Ly và Tân Ngao bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười, không nói lời nào.

Tân Ngao nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, thì cũng tự giác tìm được câu trả lời.

Tình tình kia của Đế cơ... Thỉnh thoảng không muốn chơi với y, ngay cả y cũng không để ý đến. Vậy có ngươi có thể ép buộc nàng sao?

Nhưng mà mặc kệ, rất nhanh Tân Ngao lại tìm được một chỗ có thể phê phán, y tức giận nói: "Tại sao hai người các ngươi lại lừa gạt quả nhân? Nếu mấy ngày trước đã có quan hệ như vậy, vì sao không nói với quả nhân?"

Tùy Ly: "Mấy ngày trước cha phiền lòng vì chuyện của Vô Cực môn, nếu lại nói chuyện này ra, chẳng phải cha sẽ càng buồn rầu hơn sao?"

Nói có lý.

Nhưng đó là chuyện buồn rầu hay không buồn rầu sao?

“Rõ ràng hai người các ngươi…”

"Tóm lại là hai người các ngươi có bí mật không nói với quả nhân." Tân Ngao hừ lạnh.

Nhưng lúc này Tùy Ly lại khuyên y: "Cha tuyệt đối đừng nói những lời này cho Thái Dương nghe."

"Vì sao?" Tân Ngao không vui.

"Nếu nàng nghe được, lại nghĩ ra chuyện hỏi ngài, vì sao lại lén dẫn ta đến đàn Nhật Nguyệt vẽ bùa, lại không mang nàng theo."

"..." Thất sách!

Như vậy trò chuyện một trận, tức giận trong lòng Tân Ngao cũng đã hạ xuống bảy tám phần. Y nghĩ tới nghĩ lui, vắt hết đầu óc, cũng không tìm ra được chỗ nào có thể mắng Tùy Ly.

Y xoay người muốn đi.

Đi được nửa đường, lại nghĩ đến cái gì đó, lần này trên mặt y cũng không còn tức giận, chỉ là nhìn qua rất bình tĩnh, nhìn chăm chú vào Tùy Ly, nhíu mày nói: "Vậy ngươi có từng nghĩ đến... Sức khỏe người yếu như vậy, nếu như không sống được với con bé cả đời thì sao?"

Không sao, chờ rời khỏi gương Hoa Duyên, hắn và nàng có ở thể bên nhau trăm năm, ngàn năm.

Bỗng nhiên trong đầu Tùy Ly lóe lên suy nghĩ hoang đường này.

Nếu không thành tiên...

Tùy Ly lập tức đè suy nghĩ này xuống.

Hắn ngước mắt lên, nhìn vào mắt của Tân Ngao, nói: "Nếu có nàng ở đây, dù cho chật vật đi nữa, ta cũng không muốn chết. Ta cũng sẽ không chết."

Nào có thể nói dễ dàng như vậy?

Tân Ngao nói thầm trong lòng.

Nhưng lúc nói ra chuyện sống chết này, trong lòng Tân Ngao cũng có chút khó chịu.

Trước mắt còn sớm, nói những thứ này làm gì? Ngày sau nghĩ cũng không muộn!

Tân Ngao rời đi không quay đầu lại nữa, bước chân vội vã đi tới chỗ Ô Tinh Tinh ở bên ngoài bình phong.

Tùy Ly thì kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, ma sát đầu ngón tay vào nhau.

Rời gương Hoa Duyên.

Nghĩ đến chuyện này, hắn lại sinh ra một chút không nỡ.

Người ngoài chỉ nói Tân Ngao hỉ nộ vô thường, là một bạo quân.

Chỉ là lúc y nói chuyện với con cái, sẽ giống như một người cha vậy, một hồi kêu la như sấm, mồi hồi lại đỏ hốc mắt. Mới vừa rồi hốc mắt của Tân Ngao... Là đỏ lên?

Bình Luận (0)
Comment