"Không phải, ông ta không phải." Ô Tinh Tinh liên tục lắc đầu. Chỉ có Tân Ngao mới phải.
Trong mắt Nguyên Chử có ánh sáng lướt qua, lại lạy một lạy với Ô Tinh Tinh, nói: "Nếu môn chủ đã quyết định, vậy ta cũng chỉ nghe theo môn chủ."
Ô Tinh Tinh nghi ngờ nói: "Không phải ngươi nói giết Tân Ngạo là quy cũ chết không thay đổi của Vô Cực môn sao?"
Nguyên Chử cười một tiếng: "Đúng vậy, nếu không làm… sẽ chịu đựng thống khổ bùa chú đốt người, môn chủ chịu được sao?”
Ô Tinh Tinh ngẩn ngơ.
Diệp Chỉ Quân nghe không vô nữa, bỗng dưng xen vào: "Còn có một cách."
Nguyên Chử quay đầu, cười nói: "Nguyện lắng tai nghe rõ."
Diệp Chỉ Quân nói: "Giết hết trên dưới Vô Cực môn, kế cả cái quy củ đó."
Nguyên Chử nghe xong không chỉ không tức giận, còn cười nói: "Xá nữ ơi Xá nữ, lúc trước sao ta lại không biết, ngươi lại có lòng dạ ác độc như vậy."
Diệp Chỉ Quân không thêm để ý người khác nói mình ác độc.
Nàng ấy không thích Nguyên Chử lắm, người này quỷ kế đa đoan, không có liêm sĩ lễ nghĩa của người thường, lại còn có một trái tim đầy dã tâm. Nàng ấy không hy vọng Ô Tinh Tinh làm môn chủ quản lý loại người này. Ai biết có ngày bị cắn ngược lại hay không?
Hôm nay bên trong Vô Cực môn có rất nhiều người ủng hộ Nguyên Chử.
Trái lại giết sạch sẻ sẽ tốt hơn.
Nguyên Chử không hốt hoảng, không vội vả nói: "Môn chủ muốn giết chúng ta cũng không phải việc gì khó. Chỉ là người ra quy củ đó, cũng chính là vì phương sĩ nhìn trộm thiên cơ, 10 năm trước đã chết rồi. Hắn là thiên tài không xuất thế của Vô Cực môn. Môn chủ có biết hắn chết như thế nào không? Hắn chính là dùng thân làm tế phẩm, lấy chú văn của Vô Cực môn làm vật dẫn, lập một lời thề, muốn Vô Cực môn nhất định phải giết chết Tân Ngao. Cho nên bắt hồn phách của phương sĩ này giết vạn lần cũng không có cách nào thay đổi được. Hơn nữa, con người thật sự có hồn phách sao? Lại nói hồn phách nên đi đến chỗ nào?"
Ô Tinh Tinh buồn bực nói: "Vừa không thể sửa đổi, môn nhân đều phải tuân thủ. Vậy vì sao ngươi lại dễ dàng phản bội như vậy? Ngươi cũng không sợ đau sao?"
Nguyên Chử cười ha ha một tiếng nói: "Đau thì có là gì? Không ngại nói cho môn chủ biết? Điều ta muốn chưa bao giờ là giết một người, cứu chúng sinh. Chúng sinh có quan hệ gì với ta chứ? Ta muốn tay cầm quyền binh, ta muốn Vô Cực môn áp đảo tất cả mọi người. Môn chủ là Đế cơ của Tuyết quốc, ta tin tưởng môn chủ sẽ dần Vô Cực môn leo lên đỉnh phong. Chỉ cần môn chủ nguyện cho ta thứ ta muốn, ta chính là thanh kiếm sắc bén trong tay môn chủ, cũng là lá chắn cứng rắn nhất của môn chủ. Đau đớn khi bùa chú đốt vào người, ta cũng có thể nhịn được.”
Ô Tinh Tinh ở chỗ nào gặp được người như vậy.
nNng kinh ngạc liếm môi, lại cẩn thận nhìn Nguyên Chử một cái rồi nói: "Người như ngươi vậy….”
Nguyên Chử tưởng nàng sẽ nói mình ác độc giỏi thay đổi, lòng muông dạ thú.
Ô Tinh Tinh nói: "Chắc hẳn nếu như tu tiên, nhất định có thể thành tiên."
Nguyên Chử ngẩn ra.
Diệp Chỉ Quân cũng không nhịn được hỏi: "Hắn là người như vậy như thế nào có thể thành tiên?"
"Không được sao?" Ô Tinh Tinh nghi ngờ nói: "Tâm tính của hắn kiên định như thế, khổ gì cũng có thể chịu được, không phải làm chuyện gì cũng thành công sao?"
Diệp Chỉ Quân nghe mà giật mình.
Ngay cả Nguyên Chử cũng sững sờ một lúc lâu. Người Vô Cực môn gọi hắn ta là "Nguyên Quân" chỉ là không có ai biết tình toán của hắn ta thôi.
Vốn dĩ hắn ta không phải là người đi cùng đường với Vô Cực môn, Vô Cực môn chỉ là hòn đá kê chân của hắn ta mà thôi.
Hắn ta đã sớm chuẩn bị bị người bên cạnh mắng mình gian ác rồi.
Nhưng tuyệt đối không ngờ đến, loại thiếu sót này của hắn ta, đến chỗ Đế cơ, không, trong miệng môn chủ, lại được khen ngợi.
Ô Tinh Tinh rất muốn nói với hắn ta, mặc dù ta không thích ngươi lắm, nhưng tính cách của ngươi quả thật rất khó có được.
Nhưng nàng suy nghĩ một chút, hắn ta là người của Vô Cực môn, nàng lại là môn chủ, nàng nên có bộ dạng của môn chủ, nên đối với người trong môn của mình tốt hơn một chút đúng không? Dù sao hắn ta cũng không có giết Tân Ngao, còn muốn giúp nàng nữa.
Vì vậy Ô Tinh Tinh lập tức nói: "Ngươi rất khó có được."
Một ác nhân có trái tim kiên định độc ác hiếm thấy trên thế gian này.
Không phải là rất khó có được sao?
Nguyên Chử nghe xong lập tức hơi mỉm cười, hắn ta lại bái một cái nói: "Cảm ơn môn chủ đã khen ngợi."
Chờ ngẩng đầu lên, hắn ta nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh nói: "Từ hôm nay, Nguyên Chử vì môn chủ sai đâu đánh đó, vào sinh ra tử."
Hắn ta biết được, hắn biết người lạnh lùng như Xá nữ, tại sao lại thích nàng rồi.
Ô Tinh Tinh bỗng dưng hoàn hồn, vội vàng nhìn xung quanh.
Lúc này mới phát hiện những cung nhân đi theo nàng, mỗi người giống như đang bị mộng du, đôi mắt trống rỗng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Hiển nhiên là bị Nguyên Chử động tay động chân.
Nguyên Chử thấy hành động này của nàng, vội nói: "Chỉ cần ngài đánh nát đèn ngọc trên đầu là được rồi."
Ô Tinh Tinh ngẩng đầu lên, mới thấy được phía trên treo một ngọn đèn, bên ngoài dùng ngọc thạch đúc ra, bọc tim đèn bên trong, lửa trên tim đèn lập lòe, tàn ra mùi thơm nhàn nhạt.
Ô Tinh Tinh nâng tay lên...
... Với không tới.
Ô Tinh Tinh nhíu mày nhăn mũi.
Nguyên Chử thấy vậy, cũng không chế nhạo nàng, đang muốn vươn tay tự mở cửa đại lao ra ngoài giúp nàng.
Lại thấy Diệp Chỉ Quân bỗng dưng lấy ra một thứ gì đó, giơ tay bắn lên trên.
Vật kia rơi trúng đèn ngọc.
Đèn ngọc rơi xuống đất, vỡ nát. Ở một bên cung nhân nhất thời giống như tỉnh lại từ trong mộng, dồn dập tỉnh hồn lại.
“Đế cơ?"
Nhìn Đế cơ ở bên cạnh, hồn nhiên không có việc gì.