Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 274

Chương 274 -
Chương 274 -

Lại nhìn bên trong đại lao, trái lại vị Nguyên Chử của Vô Cực môn kia hình như bị tát một cái rất mạnh.

Nhất thời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa rồi hình như bọn họ mất tập trung... Chắc cũng không xảy ra chuyện lớn gì.

Ô Tinh Tinh mím môi dưới nói: "Ta đi trước đây."

Nguyên Chử quỳ xuống cung tiễn.

Ô Tinh Tinh quay đầu lại nói: "Chờ ta tìm cách." Cách thả bọn họ ra ngoài. Ai, Thật là phiền phức. Sớm biết hôm nay, còn đề phòng nhốt bọn họ ở chỗ này làm gì.

Ô Tinh Tinh đi hai bước, lại quay đầu nhìn chăm chú vào Diệp Chỉ Quân: "Xá nữ..."

Diệp Chỉ Quân nói: "Đế cơ đi đi, ta ở lại chỗ này."

Trên người Nguyên Chử có quá nhiều bí mật, nàng ấy muốn trông chừng hắn ta.

Ô Tinh Tinh chỉ gật đầu.

Lúc trước ở giới tu chân, toàn bộ tông môn cũng chỉ có một mình nàng.

Hôm nay trái lại dưới tay lại có nhiều người rồi... Nhưng mà phiền phức cũng nhiều.

Làm một môn chủ thật là khó!

Sau khi Ô Tinh Tinh trở về, bởi vì có Tân Ngao, nàng cũng không tiện nói chuyện Vô Cực môn với Tùy Ly, không thể làm khác hơn tạm thời không nói.

Ngày hôm sau, Ô Tinh Tinh thức dậy, cũng không thấy bóng dáng của Tân Ngao và Tùy Ly.

Nàng đứng dậy hỏi cung nhân.

Cung nhân lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nói: "Đế cơ có chuyện không biết, Tống Duẫn từ trên biển mang về một đoàn người. Đoàn người kia rất quái dị, ai cũng để đầu trọc, trong tay cầm một chuột hạt châu. Con đường mà bọn họ đi qua, có thể nói ruộng khô gặp mưa, có thể đuổi kẻ xấu đi... Vô cùng thần dị, hôm nay bọn họ cho gọi bọn họ vào cung. Bệ hạ còn nói, nếu Đế cơ cảm thấy hứng thú với mấy người trọc đầu đó, thì bảo chúng nô tì đưa Đế cơ đi.?"

Ai cũng là đầu trọc?

Ô Tinh Tinh trừng lớn mắt nhìn.

... Hòa thượng?

---

Đám hòa thượng đến từ biển cùng nhau đi đến đây đều được gọi là "Thượng nhân".

Bọn họ biết tụng kinh siêu độ, còn biết chữa bệnh cứu người, một đường phổ độ không biết bao nhiêu bá tánh, có thể nói là được kính yêu sâu sắc.

Nhưng mà chờ đến mục tiêu, chính là Đô thành mà bọn họ hướng đến đã lâu.

"Cái gì? Có thể cầu mưa?"

"Có thể để cho cành khô mọc mầm mới?"

“Có thể siêu độ vong hồn?"

"Cũng chỉ có như vậy mà thôi."

Là dân chúng trong thành cũng được, quan viên cũng được, đều chỉ nói như vậy.

Tống Duẫn dẫn bọn họ đi đến Đô thành không khỏi lộ ra vẻ mặt quái dị: "Ta nghĩ chỉ là bọn họ còn chưa thấy được bản lãnh của chư vị thượng nhân thôi."

Theo lịch thuyết, bọn họ phải ở dịch quán.

Chỉ là hình như hoàng đế Tuyết quốc không có một chút ý muốn chiêu đãi bọn họ, vì vậy cuối cùng bọn họ ở lại khách điếm.

Bọn họ ra vào khách điếm, người trong khách điếm đều không quan tâm nhiều, giống như hoàn toàn không có chút hứng thú nào với bọn họ vậy.

Hòa thượng nhỏ tuổi không nhịn được nói: "Sao người của Đô thành lại không thích chúng ta lắm? Như vậy... Như vậy còn tuyên truyền giảng giải giáo lý như thế nào?"

Một hòa thượng nhỏ tuổi khác cũng nói theo: "Chúng ta vì bá tánh nơi này làm nhiều chuyện như vậy, bọn họ lại xem chúng ta không tồn tại..."

"Nói năng cẩn thận." Đại hòa thượng chắp hai tay, nói: "Thuận theo tu tâm. Chuyện hành thiện này, chẳng lẽ là vì lấy được ban thưởng sao? Vì lấy được sự cung phụng và sùng kính của người khác sao? Như vậy cứ tiếp tục, tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra tà niệm.”

Tiểu hoà thượng yếu ớt nói: "Đệ tử đã biết, đệ tử sai rồi."

Chỉ là đại hoà thượng cũng không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên.

Người trong Đô thành này, chẳng lẽ thật sự rất giỏi? Bởi vì gặp qua không ít cảnh đời lớn, cho nên thấy bọn họ, cũng không có gì phải kinh ngạc?

Cho đến khi nhóm người đại hòa thượng bị dẫn vào trong cung, ở trên đại điển tham bái hoàng đế, mới hiểu chuyện gì xảy ra.

“Chỉ sợ mấy người này cũng giống như Vô Cực môn vậy." Có đại thần nói.

Các hòa thượng từ trong miệng của bọn họ dần dần biết được toàn bộ câu chuyện.

Thì ra là có một nhóm phương sĩ, lừa dối hoàng đế, khen mình thành người cái gì cũng có thể làm được, thật ra cũng chỉ là giả danh lừa gạt mà thôi.

Nhất thời sắc mặt của các tiểu hòa thượng có chút khó coi, thầm nghĩ những ác đồ này làm hư chuyện truyền bá giải giảng giáo lý của bọn họ rồi.

Chỉ có đại hoà thượng là bình tĩnh, trong lòng càng nhận định muốn tuyên truyền phật giáo ở chỗ này. Như vậy mới có thể xui đuổi những phương sĩ miêng đầy lời nói dối, làm bạn với tà ma.

Lúc này Tân Ngao ngồi trên đài cao, đang nheo mắt quan sát những hòa thượng này.

Sở dĩ y truyền bọn họ đến gặp mặt, đầu tiên, Tống Duẫn nói với y, những hòa thượng này cứu không ít bá tánh các nơi, trước mắt thanh danh rất là lớn, gọi bọn họ vào điện, thật ra cũng là một loại thuật đế vương, chủ yếu là giành được lòng dân, thứ hai, Tân Ngao muốn nhìn người đầu trọc.

Chờ nhìn đủ rồi, Tân Ngao lập tức đuổi bọn họ xuống.

"Thưởng một be cự sưởng, hai mươi cuộn đề hoa la, một quân thịt heo..."

Be: Là cái be, cái nậm đựng rượu, có hình dạng miệng nhỏ bụng to, một quân bằng 30 cân.

Cự sưởng chính là rượu ngon, vô cùng đắt. Đề hoa la chính là vải dệt vô cùng quý giá. Thịt heo... Tống Duẫn hoảng sợ trong lòng, thầm nghĩ nguy rồi, quên nói cho bệ hạ, những hòa thượng này không ăn thịt.

Những hòa thượng kia nghe nói đến chỗ này, quả nhiên cũng cảm thấy không vui vẻ lắm.

Hòa thượng nhỏ tuổi, còn cảm thấy vị bệ hạ này không hoan nghênh bọn họ.

Chỉ là nên tạ ơn thì vẫn phải tạ ơn. Vì vậy bọn họ rối rít đứng dậy ngẩng đầu lên, muốn hai tay nhận lấy đồ ban thưởng.

Một cái ngẩng đầu này, mới chân chính nhìn thấy bộ dạng của Hoàng đế Thái Sơ.

Đại hòa thượng giật mình trong lòng, sau đó ép cổ sợ hãi đang trào ra.

Ông ấy xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn thấy Tùy Ly"ốm yếu" ở một bên khác.*

Bình Luận (0)
Comment