Đại hòa thượng lại hoảng sợ, tâm trí càng rối loạn hơn.
Không thể xem nữa, đại hòa thượng thầm nghĩ.
Ông ấy vội vàng lại cúi đầu xuống, mặc niệm chú thanh tâm phổ thiện, như vậy trong lòng mới bình tĩnh lại được.
Người ngoài không nhìn ra vẻ mặt quái dị của đám hòa thượng này, liếc mắt nhìn bọn họ lui xuống.
Chờ lúc Ô Tinh Tinh đến, ngay cả một cái đầu trọc cũng không nhìn thấy.
Nàng không vui vẻ lắm đứng ở phía sau chờ Tùy Ly và Tân Ngao, trong lòng thì đang suy nghĩ đến xử lý chuyện phiền phức của Vô Cực môn như thế nào.
Không lâu lắm, hoàng đế bãi triều.
Tùy Ly xoay người lại, là người đầu tiên nhìn thấy Ô Tinh Tinh.
"Sao lại tới đây? Không ngủ thêm một lát à?" Tùy Ly hỏi.
Khắp người nàng đã là bị tà ma đột cho bị thương, hôm qua bôi thuốc cho nàng, nàng còn không vui lắm, luôn ghét bỏ cái này dính dính. Mới nằm xuống một chút, đã nói chỗ này đau chỗ kia đau.
Trái lại ngủ một giấc giống như quên hết mọi thứ rồi.
Ô Tinh Tinh bĩu môi nói: "Tới xem náo nhiệt."
Nói xong, nàng không khỏi nhìn chằm chằm Tùy Ly.
Nàng cảm thấy Tùy Ly thay đổi. Nhưng cụ thể thay đổi cái gì, nàng cũng không thể nói được, chỉ là hình như khóe mắt chân mày đều toát lên sự dịu dàng, kể cả giọng nói cũng như vậy.
Trái lại cũng không phải lúc trước Tùy Ly không có dịu dàng, chỉ là... Chỉ là phần lớn thời gian hắn đều lạnh nhạt hờ hững.
Không biết có phải Tùy Ly... Trúng tà không?
"Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta dính gì sao?" Tùy Ly bỗng dưng lên tiếng hỏi.
Ô Tinh Tinh lắc đầu một cái.
Ngay sau đó Tùy Ly cùng đi với nàng, vừa đi ra ngoài, vừa thấp giọng nói với nàng: "Nàng còn nhớ không? Lúc trước ta nói với nàng, vào gương Hoa Duyên là muốn độ người, mới có thể lịch luyện viên mãn. Nhưng nhìn những chuyện trải qua của đệ tử Kim Thiền tông, sau khi bọn họ vào trong gương Hoa Duyên, là làm một hòa thượng, tuyên truyền giảng dạy giáo lý cho mọi nơi nhưng không ai hiểu, cho đến khi người đệ tử này lấy thân xác thành phật, làm cho bá tánh quỳ lạy sùng kính..."
Ô Tinh Tinh nghe có chút không hiểu, vội nói: "Cho nên?”
Tùy Ly: "Lúc trước có Vô Cực môn, bây giờ có hòa thượng. Ta nghi ngờ, mặc kệ người nào vào trong gương Hoa Duyên, đều phải lấy phật làm đầu. Nói cách khác, phải giúp đỡ phật diệt đạo, khu trừ trăm tà, tuyên dương phật pháp, như vậy mới có thể tính là viên mãn chân chính. Vô Cực môn đại biểu cho phe tà ác.”
Ô Tinh Tinh cảm thấy phức tạp.
Nàng khó khăn tự mình tổng kết ra: "Nói cách khác, chúng ta sẽ đối tốt với những hòa thượng này đúng không?"
Tùy Ly: "Ừ, chỉ là suy đoán thôi, không nhất định là chính xác. Nhưng vốn dĩ gương Hoa Duyên chính là thần khí của Phật giáo, cho nên rất có khả năng."
Ô Tinh Tinh chép miệng nói: "Vậy phải đối xử tốt với bọn họ như thế nào?"
Tùy Ly: "Có thể để bệ hạ phong cho người có uy vọng nhất trong số bọn họ, có thể ban thưởng, có thể xây dựng chùa Phật giáo. . ."
Từ trước đến giờ Tuyết quốc thờ cúng tế, xem bói, gọi loại người lợi hại này là đại vu. Vốn dĩ đạo vu không có phân chia. Nếu muốn thay đổi tín ngưỡng ban đầu của Tuyết quốc, chỉ có thể chèn ép đạo vu. Trước hết, có thể lấy Vô Cực môn khai đao trước. Nhưng muốn từ bỏ tập tục xưa nay, thì rất khó. Để chống lại khó khăn này, quả thật quá trình thực hành sẽ không dễ dàng.
Ô Tinh Tinh ấp úng nói: "Nhưng bây giờ... Bây giờ Vô Cực môn không thể chết được. . ."
Tùy Ly: "Tại sao? Nàng lo lắng cho Diệp Chỉ Quân sao?"
Ô Tinh Tinh lắc đầu, thở dài một hơi: "Bởi vì bây giờ bọn họ nhận ta là môn chủ rồi."
Tùy Ly giật mình trong lòng: "Vô Cực môn này, chính là Vô Cực môn ở trong giới tu chân?”
Ô Tinh Tinh gật đầu: "Hôm qua ta về muộn, không có thời gian nói chuyện với ngươi. Lúc ta đi gặp Nguyên Chử, phù văn trên cánh tay ta đột nhiên sáng lên. Nguyên Chử liếc mắt một cái đã nhận ra, nói đó là dấu hiệu chỉ có người Vô Cực môn có. Phù văn trên tay ta là do 99 đạo bùa chú nhỏ tạo thành, là người có địa vị chí cao của Vô Cực môn, theo như quy củ, ta là môn chủ."
Tùy Ly mím môi, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.
Nếu Vô Cực môn đã trở thành đồ của tiểu yêu quái, tất nhiên phải được bảo vệ. Nhưng mấy hòa thượng kia nên xử lý thế nào?
Tùy Ly: "Không sao, ta sẽ suy nghĩ lại chuyện này."
Ô Tinh Tinh gật đầu, nói: "Nguyên Chử đã hứa sẽ không giết cha nữa, không chỉ có như vậy, còn sẽ thay cha bắt những kẻ xấu xa đứng trong bóng tối. Sở hầu, Kỷ Hầu. . . . . . . Cũng sẽ bị trừng trị cùng nhau.
Tùy Ly: "Ừm, không vội."
Mà bên này, Tân Ngao bước xuống từ trên bậc cao, nhìn thấy hình ảnh con gái của mình dẫn theo Tùy Ly rời đi.
Thật đáng ghét!
Cái này còn chưa kết hôn, đã vứt bỏ y lại rồi?
Lúc này y lập tức bước nhanh hơn, chen vào giữa Ô Tinh Tinh và Tùy Ly, thấp giọng nói: "Hai đứa muốn khi nào thành thân?"
Tùy Ly nheo mắt lại.
Nhanh như vậy đã muốn chuẩn bị hôn sự rồi sao? . . . Tất nhiên là rất tốt. Vốn dĩ, trước khi bước vào gương Hoa Duyên, hắn cũng đã muốn kết đạo lữ với Ô Tinh Tinh rồi.
Ai ngờ Tân Ngao lại tiếp tục nói: "Người nào dám chủ trì hôn lễ cho hai đứa?"
Tùy Ly bình tĩnh lại một chút, hỏi: "Cha có ý gì?"
Tân Ngao thầm nghĩ, cũng có một ngày Tùy Ly ngươi lại hỏi quả nhân câu này rồi!
Tân Ngao nói: "Đương nhiên chỉ có quả nhân mới có thể chủ trì hôn lễ cho hai đứa, Tân Ly, ngươi hiểu không?"
Tùy Ly: ...
Đã hiểu
Ngụ ý là phải cực kỳ lấy lòng Tân Ngao.
...
Đám hòa thượng đến Đô thành này hoàn toàn khác với Vô Cực môn.
Sau khi Vô Cực môn thể hiện một chút bản lĩnh, thì ở lại trên núi không đi ra ngoài, chỉ chờ những đại quan quý nhân đến cửa cầu kiến. Có thể nói là nâng địa vị lên cao.