Các hòa thượng này ở trong khách điếm, người qua lại đều là dân chúng bình thường, đôi khi một vài người có thân phận cao quý, nhưng cũng không giao tiếp gì với bọn họ.
Các hòa thượng ở Đô thành hai ngày, đều là đi vào trong ngõ hẻm
Có một số người cười nhạo bọn họ đi vào ngõ hẻm tìm vũ cơ
"Những người này thật quá vô lễ." Tiểu hòa thượng không nhịn được nhíu mày nói.
Đại hoà thượng vẫn là bộ dạng điềm tĩnh như vậy, ông ấy nói: "Thế nhân càng ngu muội, ta và ngươi càng nên tỉnh táo."
Lại có một tiểu hòa thượng khác nói: "Con nghe nói bên trong quan lại, có người mắc bệnh điện, cắn người khắp nơi. sao chúng ta không đi cứu người như vậy? Cũng tránh cho cả ngày cứ chui vào trong ngõ hẻm."
Đại hòa thượng thở dài: "Người vốn không chia cao thấp giàu nghèo, chỉ là người thân phận cao quý, cho dù bị bệnh cũng tốt hơn người nghèo không nhiễm bệnh. Thay vì được sự khen ngợi của quan viên, không bằng có được sự tôn kính của dân chúng. Hôm nay, chúng ta đến ngõ Bách Hoa."
Tiểu hòa thượng lẩm bẩm: "Nhưng người ở ngõ Bách hoa, còn cười nhạo chúng ta có bệnh nữa."
Những hòa thượng đầu trọc này ôm lý tưởng cứu tế thế nhân, lại lần nữa bước ra khỏi khách điếm.
Chỉ là hôm nay bọn họ không đi được xa, thì bị người ta xô đẩy.
"Xa dư của Đế cơ, mọi người tránh ra!" Có người lớn tiếng nói.
Dân tình của Tuyết quốc cởi mở, tất nhiên Đế cơ xuất hành cũng rất thoải mái, không dùng khăn che mặt.
Đây là Ô Tinh Tinh muốn đi thăm Việt Cơ một chút.
Mà sau khi dân chúng nhìn thấy Đế cơ không sợ hãi ôm lấy tà ma, còn xua đuổi tà ma đi vào ngày hôm đó, trong lòng vô cùng sùng kính nàng, cũng lo lắng cho an nguy của nàng.
Hôm nay nhìn thấy nàng mạnh khỏe ngồi ở đó, không có một chút khó chịu nào, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Từng người duỗi cổ ra, mong muốn nhìn nàng nhiều hơn.
Mà bên này các hòa thượng nhìn theo phương hướng rời đi của Ô Tinh Tinh, nhón chân lên, rốt cuộc. . .
"Kim quang?”
"Sư phụ! Con nhìn thấy trên người nàng có kim quang của công đức!"
Ở một bên, bá tánh mơ hồ nghe nghe thấy bọn họ nói kim quang gì đó, lập tức quay đầu lại nói: "Các ngươi không biết sao? Từ khi sinh ra, Đế cơ để được bao phủ bởi kim quang. Bệ hạ đặt tên cho nàng là Thái Dương, cũng là thần khí trấn quốc của Tuyết quốc."
Thần khí trấn quốc cái gì chứ?
Đại hòa thượng cũng sửng sốt, tràn đầy cảm giác phí của trời.
Đó rõ ràng là một hạt giống tốt để tu hành Phật pháp!
Chỉ tiếc là nữ tử, nếu là nam, vậy chính là phật tử trời sinh!
Đại hòa thượng vừa thấy chuyện này, thật sự khó để bình tĩnh lại được.
Hôm sau
Tống Duẫn lại mang theo đại hòa thượng đến gặp Hoàng đế Thái Sơ một lần nữa.
Đại hòa thượng mở miệng nói: "Cầu bệ hạ phê chuẩn, để cho bọn ta dạy phật pháp cho Đế cơ. Bọn ta nguyện tôn Đế cơ thành phật nữ vô thượng."
Hôm nay Ô Tinh Tinh vội vàng đến xem hòa thượng.
Nàng ngồi sau tấm bình phong, nghe được lời này của đại hòa thượng, miệng hơi mở ra, ngây dại.
Không, không, không.
Ta không muốn làm ni cô đâu!
Ta còn chưa sinh con với Tùy Ly nữa mà!
---
"Ngươi muốn dạy Đế cơ phật pháp? Còn muốn nàng thành phật nữ?” Tân Ngao không thể hiểu được,"Ý các ngươi là gì? Chẳng lẽ còn vọng tưởng muốn Đế cơ làm đệ tử của các ngươi?""
Trên mặt đại hòa thượng hiện ra vẻ xấu hổ, nói: "Đúng vậy."
Mở miệng đã lập tức muốn đưa con gái yêu của người ta đi, đúng là hơi quá đáng...
Nhưng nghe vào trong tai Tân Ngao, nơi nào được gọi là quá đáng, đây thật sự là vô cùng đáng ghét!
Sắc mặt Tân Ngao trầm xuống: "To gan! Lại dám yêu cầu để cho Đế cơ làm đầu trọc giống các ngươi!"
Hôm nay, vẫn là Tống Duẫn đi cùng với đại hòa thượng, Tống Duẫn nghe vậy thì thầm nghĩ, gọi"đầu trọc" này"đầu trọc" kia, có phải là hơi mất lễ nghi không?
Trái lại đại hòa thượng không cảm thấy bị xúc phạm.
Ông ấy vội vàng quỳ xuống, bắt đầu giải thích kim quang trên người Đế cơ đến từ đâu, tác dụng của nó là gì, Đế cơ lại trời sinh hữu duyên với phật như thế nào, nếu tu phật sẽ như thế nào...
Tất cả điều này, trích dẫn theo phật pháp, lý luận rất đủ.
Ngay cả Tống Duẫn cũng không khỏi động lòng sau khi nghe xong.
Chỉ có Tân Ngao là không nhúc nhích, sắc mặt càng thêm khó coi hơn.
Dù sao y cũng không hiểu mấy lời trích dẫn trong sách chó má này, chỉ cảm thấy tên đầu trọc này nói chuyện thật là phiền.
"Cút!" Tân Ngao sắc bén nói.
Tống Duẫn vội vàng đứng ra nói: "Bệ hạ, bệ hạ bớt giận, có lẽ người này không nói rõ. . ."
"Không cần phải nói, nếu Tống Duẫn ngươi lại không mang ông ta đi xuống, sợ rằng hôm nay quả nhân muốn động đao rồi."
Tống Duẫn ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Hắn ta biết rằng tính cách của Tân Ngao là nói một không nói hai, một khi đã cố chấp lên thì không ai thuyết phục được, trừ phi tự Đế cơ đến...
Tống Duẫn vội vàng kéo đại hòa thượng tạm thời rơi xuống
Đại hòa thượng còn không chịu, cau mày nói: "Bệ hạ là Thiên Tử, không nên tàn bạo như vậy..."
Tống Duẫn thở dài nói: "Vốn dĩ bệ hạ là tướng quân, sao có thể không tàn bạo được? Thượng nhân cũng đừng quá mức căng thẳng. Nếu ngươi cứ kiên trì, không bằng ngày khác cầu kiến Đế cơ?"
Đại hòa thượng bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đúng, đúng. Nhất thời bị che mắt, mất đi suy nghĩ."
Vốn đại hòa thượng còn nghĩ ngày hôm sau muốn đi tìm Ô Tinh Tinh, cho nên trở về nghỉ ngơi trước.
Ông ấy lại chuẩn bị thêm một ít thứ, để có thể làm Đế cơ rung động
Ông ấy nào biết, Ô Tinh Tinh ở sau bình phong nghe được tất cả mọi thứ, bị ông ấy dọa sợ không nhẹ.
Hôm nay, Tùy Ly đang dưỡng bệnh ở Kiêm Hà cung, cũng không đi cùng gặp đại hòa thượng.
Mà Tân Ngao trở về, dẫn đầu bước vào trong điện của hắn.