Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 278

Chương 278 -
Chương 278 -

Từ sau khi Vô Cực môn bị vạch trần trước mắt mọi người, trong lòng Sở hầu và Kỷ Hầu đều rất sợ hãi, sợ bị Tân Ngao hỏi tội.

Vì vậy hiện tại bọn họ đều rất ngoan ngoãn, ai cũng đóng cửa không ra ngoài.

Bởi vì địa vị chủ nhân hạ xuống, nô bộc trong nhà cũng yên tĩnh không ít, vừa nghe các hòa thượng là nhân thần dị đến từ biển, chỉ coi là một Vô Cực môn khác, nào dám nghênh đón?

"Đi đi đi, các người đi đi!" Nô bộc không khách khí đuổi người.

Các hòa thượng chưa bao giờ nghĩ đến, ở nơi Tuyết quốc này, bọn họ đi đâu cũng gặp xui đuổi.

Sắc mặt đại hòa thượng nghiêm trọng nói: "Trên làm dưới theo, cho nên những người này mới hung ác như thế."

Tiểu hòa thượng không hiểu: "Ý của sư phụ là?"

Đại hòa thượng trầm giọng nói: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định phải mời Đế cơ vào phật môn. Mệnh cách của vị Hoàng đế Thái Sơ hung ác, chỉ sợ làm cho Đế cơ bị lạc đường. Nếu Đế cơ tu phật, lấy tình cảm thâm hậu của hai cha con, tương lai còn có thể cứu..."

Trên mặt tiểu hòa thượng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không đợi hắn ta hỏi thêm, đột nhiên nghe được tiếng ồn ào ở phía trước.

Hôm nay đúng là ngày Ô Tinh Tinh đi thăm Việt Cơ.

Xe ngựa của nàng mới đi được một nửa, đột nhiên có một đứa bé xuất hiện ở giữa đường, xe ngựa dừng lại không kịp, đứa bé kia bị dọa sợ hét lên một tiếng, ngay sau đó bị đụng ngã xuống đất.

Cung nhân vội vàng ôm đứa bé này lên, hỏi xung quanh: "Là con cái nhà ai?"

Không có ai trả lời.

Cung nhân không thể làm khác hơn là quay người hỏi Ô Tinh Tinh.

Đứa bé bị giật mình, khóc lớn không dừng lại.

Hôm nay cung nhân đi theo bên cạnh Ô Tinh Tinh đều là người trẻ tuổi, nào có người có kinh nghiệm dỗ con nít? Nhất thời luống cuống tay chân nên làm gì cho phải.

Dân chúng cũng rối rít nhìn về phía bên này.

"Đứa bé này từ đầu đến, sao dám đụng vào Đế cơ?"

"Nâng cổ của đứa bé lên, có lẽ là bị đụng đau, sợ rằng phải đưa đến cho vu y xem một chút..."

Ô Tinh Tinh nhìn bộ dạng của đứa bé kia, không thể làm khác hơn là nói: "Trước đổi hướng đi, đi tìm vu y đã."

Cung nhân lên tiếng đáp lại.

Nhưng vu y gần đây cũng phải đi qua ba con hẻm.

Xe ngựa đổi phương hướng, hướng một con ngõ đi đến.

Lúc này dân chúng mới tản ra.

Cũng chính vào lúc này.

Một tiếng xé gió vang lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy một mũi tên đâm mạnh vào xe ngựa Ô Tinh Tinh ngồi.

Mũi tên rung rung, lực đạo rất mạnh, cắm sâu ba tấc.

Ô Tinh Tinh kinh ngạc giật mình, thiếu chút nữa dựng lông tại chỗ.

May mà hôm nay nàng không thể biến về nguyên hình được.

Các cung nhân còn chưa gặp qua thích khách nào phách lối như vậy, rối rít rút đao ra, nhìn xung quanh.

"Cứu mạng!" Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.

Mọi người rối rít nhìn lại chỗ kia.

Thích khách ở chỗ đó?

Binh lính chen nhau lên.

Đè một nam nhân xuống.

Trong tay nam nhân kia trống trơn, chỉ cười lạnh một tiếng, khóe miệng chảy ra máu tươi.

"Hắn uống thuốc độc rồi!"

"Nhanh móc đầu lưỡi của hắn ra!"

Cung nhân vỗ ngực một cái: "Bắt được rồi?

"Bắt được là tốt. Đế cơ có bị giật mình không?... Đế cơ?"

“Đế cơ đâu rồi?!"

Ánh mắt Ô Tinh Tinh tối sầm, nàng muốn duỗi móng vuốt ra cào đối phương, nàng còn muốn mài răng nanh nhỏ, muốn cắn đối phương một cái.

Nhưng bây giờ nàng là một người phàm, không thể biến thành nguyên hình, không thể làm bất cứ điều gì.

Đối phương cũng là một phàm nhân chân chính, tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi kim quang trên người nàng.

Nhiều lắm là cảm thấy...

"Chao ôi, kim quang này còn có chút hơi nóng.” Có người oán giận nói.

“Có thể nướng vài cái bánh để ăn không? Mấy ngày nay chỉ toàn ăn thức ăn lạnh, ta có chút không chịu nổi."

". . . Các ngươi nhìn này, trên người nàng treo cái gì?"

"Ngọc thạch, minh châu... Cực kỳ giàu sang.” Nam nhân cúi người xuống, lật qua lật lại,"Đây là. . . hổ phù?"

Nam nhân tháo cái chụp đầu Ô Tinh Tinh ra, tức giận nói: "Ngươi lấy vật này ở đâu?"

Cuối cùng tiểu yêu quái cũng thông minh một lần.

Nàng đoán được thân phận của bọn họ. . . Quân phản loạn... còn sót lại của tiền triều.

Đám người này đã ở khóc ở bên cạnh nàng nửa giờ rồi.

Ô Tinh Tinh không nhịn được thở dài.

Rõ ràng người bị bắt cóc là nàng mà.

"Ông trời có mắt!"

"Tiên vương có thể nhắm mắt được rồi..."

Bọn họ quay mặt về phía bầu trời bên ngoài mái hiên, quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu, nước mắt dính đầy quần áo, mi mắt lông mày cũng dính bùn đất, nhưng bọn họ hoàn toàn không để ý.

"Cô lỗ....” Bụng của Ô Tinh Tinh không chịu nổi phát ra âm thanh.

"Ta đói rồi.” Ô Tinh Tinh nhàn nhạt nhắc nhở bọn họ.

". . .” Nhất thời không có người nào để ý đến.

Ô Tinh Tinh Tĩnh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, đi thẳng ra khỏi cửa.

Bởi vì sau khi bọn họ phát hiện nàng có thể là huyết mạch sót lại của tiền triều, cho nên bọn họ đã cởi trói cho nàng.

Mắt thấy Ô Tinh Tinh chuẩn bị bước qua một người để đi ra ngoài.

Đám người khóc không nhịn được mới lau mặt, kinh ngạc kêu lên: "Ngươi muốn đi đâu?” Sau đó, cảm thấy giọng điệu của mình quá hung dữ, lập tức đổi thành: "Ngài muốn đi đâu?""

Ô Tinh Tinh nói trong lòng, tất nhiên là ta đi về rồi, chẳng lẽ còn ở chỗ này của các ngươi?

"Đế cơ, Đế cơ đừng đi. Bên ngoài rất loạn, sợ rằng đao kiếm không có mắt làm bị thương ngài.” Một nam nhân có chút lớn tuổi vội vàng đứng dậy nói.

Tiểu yêu quái không nói gì.

Bên ngoài rối loạn ồn ào là bởi vì những binh lính kia đang đi tìm kiếm nàng.

"Thiên Vũ, đi lấy đồ ăn đi.” Nam nhân kia ra lệnh.

Theo đó, một người trẻ tuổi trên đầu có quấn một miếng vải đen lên tiếng đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment