Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 279

Chương 279 -
Chương 279 -

Thiên Vũ lấy mấy cái bánh đi ra, lại đưa hồ lô chưa đầy nước cho Ô Tinh Tinh.

Mọi người đều gọi nam nhân hơi lớn tuổi là "Cam thúc".

Cam thúc nhìn một chút, giống như cảm thấy mấy thứ này không thể lấy ra cho Đế cơ ăn được, bực bội nói: "Không phải còn mang nhiều dưa chua sao?"

Một nam nhân cường tráng gãi đầu: "Mấy ngày nay miệng mọi người đều nhạt, không nhịn được đã ăn hết rồi."

Cam thúc lại càng thêm bực bội: "Mấy người các ngươi.... Lúc đầu ta đã nói như thế nào?"

Ô Tinh Tinh: "Đừng cãi nhau nữa."

Ngay cả khi có dưa chua còn dư lại, nàng cũng không thích ăn.

Thiên Vũ cắn răng nói: "Không bằng... Không bằng ta lặng lẽ đi ra ngoài, tìm một cửa hàng lại mua mấy thứ Đế cơ thích ăn."

Đôi mắt Cam thúc hơi lóe sáng, liếc nhìn Ô Tinh Tinh, nói: "Quên đi, vẫn là quá nguy hiểm."

"Nhưng Đế cơ..."

Lúc này Cam thúc mới xoay người ngồi xuống, "Hổ phù là Việt Cơ đưa sao?"

Ô Tinh Tinh: "Ừ."

Cam thúc duỗi tay ra: "Mới vừa rồi chưa nhìn kỹ, ngài có thể đưa cho ta cẩn thận nhìn một chút không?"

Ô Tinh Tinh nhìn ông ta, cũng không có lấy ra.

Nàng đột nhiên nhớ ra, rồi nói: "Việt Cơ từng nói với ta, hổ phù này còn có một nửa, có một ngày ta sẽ gặp được. Một nửa đó, các ngươi có biết nó ở đâu không?"

Thiên Vũ buột miệng nói: "Trong tay Đại thống lĩnh."

Cam thúc trừng mắt nhìn hắn ta.

Ánh mắt Thiên Vũ tràn đầy vô tội, không biết mình đã nói sai ở đâu.

Nửa còn lại đúng là nằm trong tay Đại thống lĩnh mà. . .

"Các ngươi muốn bỏ đói ta sao?” Ô Tinh Tinh lại hỏi.

Cam thúc vội vàng nói: "Không dám. Chỉ là...” Gương mặt già nua của ông ta nhăn thành một đoàn, "Chỉ là Tân Ngao. . . . . . Tân Ngao thực sự yêu thương Đế cơ.”

Đó là lý do tại sao bọn họ muốn bắt nàng đi, một là để uy hiếp Tân Ngao. Thứ hai, nếu không có Đế cơ mang kim quang này, sợ rằng Tân Ngao làm chuyện gì cũng không còn như ý nữa.

Bây giờ nếu bọn họ lộ hành tung ra, ngay lập tức bọn họ sẽ bị Tân Ngao chém đầu.

Cam thúc suy nghĩ một lát, nói: "Đi xuống lòng đất, nhanh rời khỏi chỗ này. Khi đến nơi, Đế cơ muốn ăn cái gì cũng có."

Ô Tinh Tinh trưng ra vẻ mặt đau khổ, tất nhiên không thể phản bác được.

Mặc dù nàng trở thành con cháu của tiền triều, nhưng những người này vô cùng thanh tĩnh, hoàn toàn không chịu vì tìm đồ ăn cho nàng mà mạo hiểm ra ngoài.

Vẫn là làm yêu quái tốt hơn.

Nàng chỉ cần quất cái đuôi, là có thể đánh bay bọn họ.

Cam thúc ra lệnh, những người khác cũng không dám bác bỏ. Chỉ có vài người nhìn Ô Tinh Tinh, như thể không muốn để nàng chịu khổ.

Chỉ là lúc này không phải lúc lề mề, cho nên cuối cùng bọn họ vẫn dẫn theo Ô Tinh Tinh, nhanh chóng đi xuống con đường dưới mặt đất.

Con đường này dẫn ra khỏi thành.

Đi ra khỏi thành, sẽ có mấy người bán hàng rong tiếp ứng bọn họ.

Lại chui vào rừng, lại đi đường thủy, vòng vò một trận. Chờ tới chỗ kia đã là nửa đêm rồi.

Ô Tinh Tinh ngủ một giấc thức dậy, hổ phù kia vẫn còn nằm trong tay của nàng.

Nàng mơ hồ cảm thấy Việt Cơ đưa thứ này cho nàng chính là vì chứng minh thân phận của nàng, tránh cho quân phản loạn làm nàng bị thương.

Tân Ngao và Tùy Ly đều nói thứ này thường được sử dụng để huy động quân đội, vậy có phải nó cũng có thể dùng để điều động quân phản loạn hay không?

Ô Tinh Tinh không biết đáp án.

Nàng khẽ ngáp một cái, che cái bụng, chậm rãi đi theo bọn họ vào trong núi.

Đường núi rất dốc.

Cũng không biết đi qua bao nhiêu khúc cua, cuối cùng nàng nhìn thấy nhà và binh lính ẩn núp giữa khe núi.

Trong khi đi bộ, Cam thúc kể cho nàng nghe về nhiều "hành động xấu xa" khác nhau của Tân Ngao. Không khác gì lúc trước Việt Cơ nói.

Đợi khi nghe Tân Ngao siết chết nương của mình, Ô Tinh Tinh nhíu mày, rất muốn nói những lời Nguyên Chử đã nói cho bọn họ nghe.

Rõ ràng chính là "cha ruột" của nàng ra lệnh.

Chỉ là Ô Tinh Tinh cũng biết không thể câu thông với bọn họ, cho nên nàng dứt khoát nén giận không nói chuyện với bọn họ.

"Dưới thời của Tân Ngao, bá tánh có bao nhiêu khổ chứ?" Cam thúc trầm giọng nói: "Bọn ta thì bị y đẩy vào sống trong khe núi, sống cuộc sống không bằng heo chó."

Ô Tinh Tinh liếc qua từng nhà.

Nàng nhìn thấy một nữ nhân gầy đến mức chỉ còn lại một bộ xương và tấm da, trong lòng ôm chặt một đồ đựng nước, chậm rãi đi về phía trước.

Chờ lúc đi ngang qua trước mặt bọn họ, nữ nhân kia còn cúi đầu làm lễ. Tóc trên đầu nàng ta rối bời, giống như cỏ khô vậy.

Người giống như nàng ta có không ít.

Có đứa bé gầy giống như con khỉ, hai con ngươi lồi ra, tò mò nhìn chằm chằm nàng.

Còn có nam nhân quỳ dưới đất, khó khăn dệt vải.

Ô Tinh Tinh hơi nhìn kỹ một chân, dưới gấu quần của nam nhân kia, giống như không có chân...?

Hắn ta không có chân!

Cam thúc nhìn bộ dạng này của nàng, thở dài nói: "Những người này đều là do Tân Ngao hại."

"Những người này đều là bá tánh sao?" Ô Tinh Tinh hỏi.

Cam thúc gật đầu: "Đúng vậy." Ông ta còn cường điệu nói: "Đều là bá tánh của triều ta.” Triều ta này, tất nhiên không phải chỉ Tuyết quốc do Tân Ngao trị vì, mà là tiền triều.

Lúc trước Ô Tinh Tinh chính là tiểu yêu quái mù chữ.

Nhưng khi lớn lên với Tùy Ly, cũng đi theo học chữ, có lúc Tùy Ly và Tân Ngao nói chuyện, nàng ở bên cạnh cũng có thể nghe hiểu được một hai câu, nhớ được một chút.

Nàng do dự hỏi: "Binh lính thì sao?"

Cam thúc chỉ binh lính tay nắm mâu sắt trông chừng xung quanh.

Ông ta nói: "Đế cơ không cần lo lắng, mặc dù thủ đoạn của Tân Ngao tàn bạo, hận không thể đuổi tận giết tuyệt chúng ta, nhưng bọn ta sao có thể tùy tiện nhận thua? Chúng ta ngày đêm luyện tập không dám nghỉ ngơi, vì để cho tương lai có một ngày, có thể ủng hộ huyết mạch của bệ hạ, đẩy Tân Ngao xuống ngôi vua không thuộc về y!"

Bình Luận (0)
Comment