Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 299

Chương 299 -
Chương 299 -

Tùy Ly lại cúi xuống hôn lên đầu ngón tay của nàng.

Ô Tinh Tinh cũng không biết tại sao, nhất thời đỏ mặt, nàng vội vàng cuộn đầu ngón tay lại.

Tùy Ly khẽ nói: "Trái lại nơi đây vẫn là đơn sơ, hôm qua vội vàng, thật xin lỗi A Tinh."

Ô Tinh Tinh đâu để ý chuyện này, vội vàng lắc đầu.

Nàng liếm môi nói: "Ta cảm thấy nơi này rất tốt."

Tùy Ly bật cười: "Ừ, nên cảm ơn nến đỏ mà bọn họ chuẩn bị, chúc mừng cho nàng và ta."

Nói đến chỗ này, hắn nhớ đến lúc trước nàng nhặt hắn trở về để thành thân.

Khi đó.

Tùy Ly nheo mắt lại: "Không được. Chờ sau khi trở về, để cho cha tổ chức một hôn lễ cho nàng và ta được không? Chờ trở về giới tu chân, lại dưới sự chủ trì của sư môn, lại cử hành một lần nữa."

"Không phải đã có đại điển kết lữ rồi sao?"

Tùy Ly: "Không giống nhau. Kết lữ, chỉ là đạo lữ trên con đường tu hành. Mà A Tinh nàng..." Hắn vén sợi tóc lòa xòa trước mặt của nàng ra sau tai, khẽ nói: "Phải nên là người đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta."

Nói xong, hắn lại hỏi: "Chẳng lẽ nàng không muốn?"

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ, là người nhận quà của người khác, sao nàng có thể không muốn chứ?

Mà lúc này Tùy Ly lại nheo mắt nghĩ đến cái gì đó.

Lúc trước đều cho rằng những thứ này không quan trọng, bây giờ lại biến thành thứ khắc sâu vào trong trí nhớ.

Hắn nói: "Lúc trước, khi vẫn còn ở trên núi hoang, A Tinh chỉ muốn qua loa thành thân với ta, còn muốn lấy hỉ phục nàng chuẩn bị cho Quý Viên để ta mặc. Cũng là nghĩ không lãng phí đồ đã chuẩn bị. Như thế nào? Ở trong lòng A Tinh ta cũng chỉ có thể dùng đồ của người khác sao?"

Tùy Ly càng nói, trong lòng vậy mà có chút đố kỵ.

Ô Tinh Tinh vô tội mở to mắt nhìn hắn: "Quý Viên? Ai?"

Tùy Ly lại véo gò má của nàng, bỗng dưng bế nàng lên.

“Ta còn ở trong Xuân Thiên quyết nhìn thấy mấy thứ mới mẻ, nàng có muốn xem thử hay không."

Tiểu yêu quái có lòng tò mò rất nặng, không ai ngăn nổi.

Nàng gật đầu, nắm lấy cánh tay của hắn, mong đợi vô cùng.

Một lần kia, hắn tìm đến biên giới Yêu tộc, không nhịn được trói tay của nàng.

Chỉ là cuối cùng không làm gì cả.

"A Tinh còn nhớ không?" Hắn vừa hỏi nàng, vừa lấy một sợi dây tơ lụa ra. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng quấn vòng, lại hơi xiết chặt, đã trói được tay nàng.

Sợi tơ lụa màu vàng đen càng làm nổi bậc cổ tay trắng nõn của nàng.

Tiếng áo giáo va chạm lại phát ra âm thanh.

Mà tiếng nghẹn ngào của tiểu yêu quái còn rõ ràng hơn.

...Vô Cực Môn viết cái thứ gì thế này?

Tiểu yêu quái há miệng cắn lên cổ của Tùy Ly.

---

Lúc Tùy Ly mở mắt ra, Ô Tinh Tinh đang ngồi ở mép giường, nghiêm túc sờ bụng của mình.

Quần áo của tiểu yêu quái còn chưa mặc chỉnh tề, chỉ lỏng lẻo treo trên cánh tay, sợi tóc rủ xuống, lộ ra tấm lưng trắng nõn.

Tùy Ly hơi nheo mắt lại, ngồi dậy kéo áo lại cho nàng,

"Không thoải mái sao?"

Ô Tinh Tinh cũng không quay đầu lại, chỉ thuận thế ngã vào trong lòng của Tùy Ly: "Ta đang sờ tiểu hồ ly nha."

Cơ thể Tùy Ly hơi cứng đờ, lại không có đẩy nàng ta. hắn hơi bất đắc dĩ nói: "Nào có nhanh như vậy?"

Ô Tinh Tinh vui vẻ híp cả mắt, chỉ ngoan ngoãn đáp lại: "Ừ."

Tùy Ly không có đẩy nàng ra, còn ôm chặt nàng hơn.

Tùy Ly thật sự thay đổi.

Ô Tinh Tinh thích sự thay đổi này.

Thật giống như có một sợi tơ, cột bọn họ lại vào nhau, nàng có thể dính chặt trên người hắn, làm thế nào cũng được, dù sao hắn cũng sẽ không tức giận.

Tùy Ly vươn ngón tay xuyên qua mái tóc của nàng, nhẹ nhàng sờ tóc nàng: "Nên trở về Đô thành rồi, nếu lại chậm trễ, chỉ sợ Tân Ngao sẽ tức giận."

Ô Tinh Tinh gật đầu một cái.

Nàng ngồi thẳng người lên, lúc này mới nhớ đến: "Những binh lính kia..."

Tùy Ly: "Nàng là chỉ quân phản loạn sao?"

Ô Tinh Tinh gật đầu liên tục. Lại nói, nàng hình như không được tốt. Thấy Tùy Ly lập tức quên hết mọi chuyện.

Có tính là ham mê sắc đẹp? Trong lòng chỉ có dâm dục?

Ô Tinh Tinh đã đọc không ít sách, không nhịn được sâu sắc tự kiểm điểm lại mình.

Tùy Ly: "Nếu là chống cự, tất nhiên không tránh khỏi thấy máu."

Hắn khẽ vuốt vành tai của nàng: "Rốt cuộc đều là "binh lính" của nàng, cũng không tốt một hơi giết hết. Phần lớn đều bị ép lên núi. Hôm nay còn đang giằng co.”

Ô Tinh Tinh không tự chủ run rẩy.

Chỉ cảm thấy chỗ bị sờ vừa nóng vừa tê dại.

Thật sự kỳ lạ.

Tại sao lại như vậy?

"Sao lại không nói chuyện?" Tùy Ly dừng động tác lại trong chốc lát, hơi cúi đầu nhìn nàng.

Ô Tinh Tinh liếm môi, nhỏ giọng nói: "Ừ, ta đang suy nghĩ, có thể không giết bọn họ không? Nhất là bá tánh chỗ này, rất đáng thương."

Tùy Ly: "Có thể."

"Hả? Có thật không?" Ô Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn hắn.

Tùy Ly: "Ừ, hổ phù lúc trước của nàng còn không?"

Ô Tinh Tinh: "Vẫn còn!" Nàng luống cuống tay chân sờ soạng tìm kiếm: "Ai nha, ta bỏ trong túi của quần áo. Quần áo của ta đâu?"

Tùy Ly: "..."

Xé rồi.

May mà quần áo còn chưa bị vứt đi.

Hắn còn sai người cầm đi giặt sạch, khụ khụ, chuẩn bị giữ làm kỷ niệm.

Đến cùng vẫn là "đêm động phòng hoa chúc".

Dù không có lễ thành hôn chính thức.

Tùy Ly: "Ta đi tìm." Hắn nói xong, thả Ô Tinh Tinh ra, đứng dậy xuống giường.

Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm lưng trần của hắn.

À.

Mình dữ như vậy sao?

Trên lưng Tùy Ly có mấy vết cào phân bố không có quy tắc.

Ô Tinh Tinh liếm môi, tất nhiên là không xấu hổ rồi.

Chỉ là nàng đang nghĩ, đáng tiếc quá, bây giờ không đổi được thành nguyên hình. Nếu không liếm vết thương cho hắn thì tốt rồi.

Ô Tinh Tinh nghĩ như vậy, cũng xoay người đi xuống giường.

Sau đó hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống đất.

Vẫn là Tùy Ly nghe được động tĩnh, nhanh tay lẹ mắt, xoay người lại ôm lấy eo của Ô Tinh Tinh.

Bình Luận (0)
Comment