Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 300

Chương 300 -
Chương 300 -

Ô Tinh Tinh trợn to mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi: "Thật mỏi!"

Lại sẽ mỏi như vậy?

Tùy Ly mấp máy môi, xoa lưng cho nàng nói: "Là ta không tốt."

Ô Tinh Tinh chỉ trích hắn: "Là chàng không tốt, lần sau đừng có đẩy chân ta ra rộng như vậy."

Tùy Ly: "..."

Ô Tinh Tinh còn thuận thế chỉ trích thêm một câu: "Không thể dùng dây trói tay ta."

Giọng của Tùy Ly đã trở nên khàn khàn: "... A Tinh không thích sao?"

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút. Cũng không phải là không thích. Nhưng mà... Nhưng mà... Ô Tinh Tinh chớp mắt nói: "Trở lại giới tu chân, chàng phải bồi thường bảo vật cho ta."

Mặc kệ, dù sao tiểu yêu quái có tiện nghi nhất định phải chiếm.

Tùy Ly: "Ừ." Hắn khẽ nói: "Tất nhiên, túi trữ vật đựng bảo vật của ta đều cho nàng."

Ô Tinh Tinh: "Vậy thì còn được!"

Nàng vỗ vai của hắn, vui vẻ nói: "Chàng đi đi."

Tùy Ly thấy bộ dạng vui mừng vì chiếm được tiện nghi lớn của nàng, không nhịn được cúi người hôn lên môi của nàng một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Tùy Ly không đi quá lâu, chờ hắn lấy nửa hổ phù kia về, Ô Tinh Tinh vẫn ngồi ở tại chỗ.

Nàng co hai chân lại, vạt áo không đủ che lấp sự tươi đẹp rực rỡ.

Tùy Ly hơi dừng bước chân lại.

Đột nhiên hắn cảm thấy sợ rằng mình không thể dừng lại quá lâu ở thế giới này...

Rốt cuộc thân thể phàm nhân quá yếu ớt.

Ô Tinh Tinh nào biết hắn đang suy nghĩ cái gì, thấy hắn thì vui vẻ gọi đến.

Nàng nhận lấy hổ phù từ trong tay của hắn: "Ta là dùng cái này ra lệnh cho bọn họ giải tán sao?"

Tùy Ly: "Không. Nàng vẫn sẽ là vua của bọn họ, chỉ cần bọn họ nghe theo lời của nàng, bọn họ có thể sống trên cõi đời này."

Ô Tinh Tinh hỏi: "Như vậy thôi sao?"

Tùy Ly: "Ừ, chuyện khác đã có ta và Tân Ngao lo."

Ô Tinh Tinh: "Ồ, nhưng bọn họ là quân phản loạn cũng không sao chứ? Đại thần trong triều có oán trách chàng không giết bọn họ hay không?"

Tùy Ly lạnh nhạt nói: "Quân phản loạn là người như thế nào?"

Ô Tinh Tinh nghi ngờ nói: "Tất nhiên là người báo thù cho tiền triều, muốn khôi phục tiền triều..."

Tùy Ly phủ nhận: "Là người có dã tâm. Lấy báo thù làm cái cớ."

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút lập tức nhớ đến Cam thúc.

Ông ta chính là người có dã tâm mà Tùy Ly nói đi.

"Bởi vì tiêu diệt một đội quân phản loạn, còn có ngàn triệu quân phản loạn đứng lên lại. Vậy giết bọn họ thì có lợi ích gì? Không bằng giữ lại tính mạng của bọn họ. Nếu tương lai còn có người có ý độ lật đổ Tân Ngao, phần lớn bọn họ sẽ đến đầu phục "quân phản loạn" của nàng. Ở dưới tay nàng, không phải là dễ dàng khống chế hơn là núp trong bóng tối sao?" Tùy Ly nhỏ giọng nói.

Ô Tinh Tinh bừng tĩnh hiểu ra.

Nghe hiểu rồi!

Là nghe hiểu đi? Ô Tinh Tinh cảm thấy mình đúng là nghe hiểu.

Nàng không nhịn được ôm lấy cổ Tùy Ly, nói: "Tùy Ly, chàng thật thông minh."

Tất nhiên, nàng thông minh hơn!

Tại sao vậy?

Bởi vì thật sớm nàng đã biết được đưa Tùy Ly lợi hại thông minh như thế về nhà làm phu quân!

Tùy Ly mím môi, không nhịn được hơi mỉm cười.

Hắn ôm lấy eo của nàng, lại hôn nàng một cái.

Hắn không giỏi ăn nói, liền chỉ có hành động như vậy mới bày tỏ sự yêu thích không muốn buông tay với tiểu yêu quái.

Ô Tinh Tinh bị hắn hôn đến hai mắt đều híp lại, trong đôi mắt tràn đầy sắc màu rực rỡ.

Nàng cảm thấy hình như mình có chút không nỡ đi.

Chờ có con rồi, nàng cũng không nỡ bỏ đi.

Tùy Ly tốt như vậy...

Ai, có thể làm phu quân cả đời không?

Nhưng, người sẽ thích yêu quái cả đời sao?

Ô Tinh Tinh cũng không biết.

Cả đời thật sự quá lâu. Dài đến mức, cổ trên người của A Tiếu với Tông chủ Kiếm tông giúp hai người bạc đầu giai lão, đều biến thành thuốc độc.

Ô Tinh Tinh sờ vạt áo của Tùy Ly, nằm trong lòng của hắn không nói.

Tùy Ly không biết phiền muộn bây giờ của tiểu yêu quái.

Hắn ôm lấy nàng, lúc này mới gọi người bưng đồ ăn đến.

Bây giờ người phục vụ đều là người hắn mang từ Đô thành.

Những người này không dám ngẩng đầu nhìn bộ dạng thân mật của hắn và Ô Tinh Tinh.

Hắn nghĩ Tân Ngao cũng đã biết chuyện này, suy nghĩ của người ngoài cũng không ảnh hưởng đến hắn. Cho nên Tùy Ly cũng không để ý người khác có nhìn thấy hay không.

Chờ ăn no xong, hắn mới dẫn Ô Tinh Tinh đi ra khỏi cung điện.

Bên ngoài mặt trời rất chói chang.

Lúc này Ô Tinh Tinh mới cảm thấy, thì ra nàng và Tùy Ly đã ở cùng nhau suốt ba ngày. Ba ngày không thấy ánh mắt trời, vào lúc này có chút không thích ứng được.

Ô Tinh Tinh mới vừa suy nghĩ, thì nghe một tiếng “bụp” nhỏ, Tùy Ly đã cầm một cây dù che trên đầu nàng.

Mặc dù dù hơi nhỏ, nhưng cũng ngăn được chút chói mắt của mặt trời.

Ô Tinh Tinh lập tức vui vẻ lên.

Nàng cũng không biết vì sao lại vui vẻ, nói chung chuyện Tùy Ly che dù vì nàng là một chuyện đáng vui vẻ.

Nàng níu lấy tay áo của Tùy Ly, nói: "Chúng ta đi thôi."

Tùy Ly lên tiếng đáp lại: "Ừ, chúng ta đi."

Đám người Thiên Vũ bị giam ở một nơi, còn có cả Cam thúc.

Trước tiên Tùy Ly dẫn Ô Tinh Tinh đi gặp bọn họ.

Còn chưa đi vào cửa, đã nghe tiếng mắng của Cam thúc.

"Cẩu tặc Tân Ly, đừng làm nhục ta như vậy!"

Ô Tinh Tinh nghe những lời này, chỉ có chút tò mò: "Chàng làm nhục ông ta như thế nào?"

Tùy Ly: "Lúc trước không phải ông ta để nàng ngửi hương thôi tình sao?"

Ô Tinh Tinh gật đầu. Ừ, còn rất thơm. Chỉ là có chút đau eo.

Tùy Ly: "Ta sai người đút cho ông ta ăn nhiều đồ chứa thôi tình một chút."

Ô Tinh Tinh thoáng suy nghĩ: "... Cam thúc rất lớn tuổi đó."

Tùy Ly: "61."

Ô Tinh Tinh: "Vậy ông ta..."

Tùy Ly: "Tất nhiên sẽ chết vì nghẹn."

Ô Tinh Tinh chép miệng nói: "Thật là thảm."

Nói xong, nàng còn không quên nhìn Tùy Ly: "Thật may ta có chàng."

Tùy Ly nhìn chằm chằm nàng, bị từng câu từng chữ của nàng làm cho ngứa ngáy trong lòng.

Hắn cầm lấy tay của nàng, nhẹ nhàng xoa ngón út của nàng, lúc này mới lên tiếng đáp: "Ừ."

Nói xong, hai người bước vào cửa, gặp được Cam thúc.

Quả thật bộ dạng của Cam thúc rất chật vật. Tóc dài rối bù kết lại vào nhau, trên mặt bên trái có một chỗ bị xanh tím, bên phải thì bị sưng vù, đó là lúc trước bị đại hòa thượng đánh.

Vết máu dính trên quần áo của ông ta đã biến thành màu đen.

Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện gương mặt già nua của ông ta đang đỏ bừng, tứ chí đều dán sát lên mặt đất, móng tay giống như cắm sâu vào trong đất.

Còn sắc mặt của đám người Thiên Vũ thì vô cùng lúng túng.

Bọn họ ở bên kia, gần như không nhìn về phía Cam thúc.

Lúc nghe thấy bước chân vang lên, bọn họ mới đồng loạt ngẩng đầu lên.

Cam thúc là người đầu tiên nhìn thấy Ô Tinh Tinh.

Ông ta sửng sốt một chút.

Chỉ cảm thấy thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy, rực rỡ đến mức làm người ta kinh diễm.

Quân đội của Tân Ngao... Không có giết nàng.

"Bệ hạ!" Cam thúc cao giọng quát: "Ngài cứ trơ mắt nhìn chúng ta rơi vào trong hiểm cảnh này sao? Ngài quên nợ nước? Quên cừu hậu của cha nương rồi sao?"

Thiên Vũ đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn ta nhìn Ô Tinh Tinh, lại nhìn Tùy Ly, trong lòng đã hiểu rõ.

Trong lòng của hắn ta thật sự không biết mùi vị gì, "Công tử Tân Ly muốn dẫn nàng về Đô thành sao? Nhưng ngươi có từng nghĩ, Tân Ngao sẽ đối xử với nàng như thế nào?"

Ô Tinh Tinh tức giận nói: "Tất nhiên là sủng ái ta trong lòng bàn tay rồi!" Những người này, đừng có mà bôi đen Tân Ngao.

Nàng đã nhịn lâu rồi!

Thiên Vũ không biết làm sao: "Suy nghĩ của ngài đơn giản, không biết lòng dạ thủ đoạn của người ở cõi đời này. Một khi ngài trở về Đô thành, Tân Ngao sẽ nghi ngờ ngài, nghi ngờ ngài hướng về quân phản loạn. Một khi có hiềm nghi, đế vương nào có thể chấp nhận? Ông ta... Sẽ giết ngài."

Ô Tinh Tinh: "Nói năng bậy bạ."

Nàng bĩu môi nói: "Trở lại Đô thành, nếu bị đánh, cũng là Tân Ly bị đánh trước!"

Tùy Ly: "..." Đúng là nàng nói không sai.

Ô Tinh Tinh lại nói: "Coi như cha muốn tức giận, cũng là nhiều lắm cầm tấu chương ném cho Tân Ly, khi dễ Tân Ly một chút. Sau đó sẽ dẫn theo ta ra ngoài ăn thú."

"Nếu cha lại tức giận nữa. Ta chỉ cần kéo râu của ông ấy là được!"

Thiên Vũ ngây dại.

Lúc này Tùy Ly mới cười khẽ: "Lúc các ngươi bắt cóc Đế cơ, chưa từng nghe nói bệ hạ đối với Đế cơ như châu như bảo sao?”

Tất nhiên bọn họ đã tìm hiểu.

Nhưng một đế vương vô tình tàn nhẫn, chỉ là sủng ái mặt ngoài, sao có thể có tình cảm cha con chân thành được chứ? Sao có thể?

Bình Luận (0)
Comment