"Ngươi đến chỗ này, chính là vì để cho chúng ta biết ngươi và Tân Ngao là tình cha con cảm động trời xanh sao?" Bởi vì thống khổ, ngũ quan của Cam thúc trở nên dữ tợn.
Ông ta không có cách nào giống như một người bình tĩnh thông minh, ngồi ngay ngắn ở đó, chậm rãi nói chuyện với những người này.
"Tất nhiên không phải." Ô Tinh Tinh lắc đầu.
Nàng đưa tay ra: "Nửa hổ phù còn lại đâu?"
Con ngươi của Cam thúc hơi co rút: "Ngươi nói cái gì?"
Ô Tinh Tinh ngồi xổm xuống, muốn nói chuyện ngang bằng với ông ta.
Nhưng đột nhiên Tùy Ly ở phía sau đỡ nàng đứng lên.
"Đừng có sát lại gần ông ta như vậy, hơi người này thở ra đều rất bẩn." Tùy Ly nói.
Khuôn mặt đã đỏ thành gan heo của Cam thúc trong nháy mắt bởi vì lời này mà tức giận đến vặn vẹo.
Chỉ là ông ta cũng biết bây giờ mình là tù nhân, tức giận cũng không có tác dụng gì. Vì vậy ông ta chỉ cắn răng nói: "Hổ phù không có ở chỗ của ta, không phải ở trên người ngươi sao? Bệ hạ của ya."
Ô Tinh Tinh lắc đầu: "Ta nói là một nửa còn lại. Nhất định là ở trên người ngươi. Nếu không, lúc trước tại sao ngươi lại muốn lấy một nửa của ta chứ?"
Trong mắt Cam thúc lóe lên ánh sáng gì đó, không nói gì.
Ô Tinh Tinh thầm nghĩ ta cũng rất thông minh đó.
Sao có thể tùy tiện bị lừa được chứ?
Nàng quay đầu nhìn Thiên Vũ: "Ngươi biết ở chỗ nào không?"
Thiên Vũ hơi mấp máy miệng.
Hắn còn quá trẻ, mấy chuyện quan trọng trong quân phản loạn, ngay cả một tiếng gió hắn cũng không biết được.
Tùy Ly: "Hắn không biết."
Nói xong, hắn mới nhìn Thiên Vũ một cái.
Tư thái cao cao tại thượng, lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống tình địch.
Trên thực tế, mình ngay cả tình địch cũng không phải. Thiên Vũ xấu hổ cúi đầu.
Người trong lòng của nàng, lòng dạ tâm trí đều vượt xa hắn.
Ô Tinh Tinh khó khăn nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tùy Ly chỉ nhìn nàng.
Ô Tinh Tinh đối mặt trong chốc lát với hắn, đột nhiên kịp phản ứng lại: "À, có phải chàng biết nên làm gì rồi không?"
Ô Tinh Tinh lập tức đã hiểu, nàng lại trở về bên cạnh của Tùy Ly, ôm lấy cánh tay của hắn, cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, không keo kiệt biểu đạt sự thân thiết với hắn.
"Làm thế nào vậy, làm thế nào vậy? Nhanh dạy cho ta đi."
Tùy Ly hơi cúi đầu, nhìn vào đôi môi đóng mở của nàng.
Hắn không thèm nhìn Cam thúc, chỉ nhàn nhạt nói: "Lấy phong cách làm việc của ông ta, có thể thấy ông ta không có tín nhiệm người bên cạnh, cũng theo thói quen sử dụng thủ đoạn hạ lưu đạt thành mục đích. Hổ phù ở trên người của ông ta. Sở dĩ không có bị lục soát ra, có lẽ vật kia được giấu một nơi vô cùng bí mật trên người không thể tưởng tượng được."
Ô Tinh Tinh: ?
Nói xong, hắn nháy mắt với binh lính bên cạnh.
Mặc dù bây giờ mấy binh lính vẫn còn đắm chìm vào sự rung động to lớn mấy ngày trước của chuyện Tùy Ly và Ô Tinh Tinh.
Nhưng quân lệnh như núi, bọn họ không chút nghĩ ngợi làm theo lệnh của Tùy Ly.
"Tân Ly! Hai người các ngươi đạo trời khó dung? Cứ chờ bị báo ứng đi!"
Cam thúc tức giận mắng mỏ Tùy Ly, rất nhanh đã bị binh lính mang đi xuống.
Ô Tinh Tinh nghe lời này, quả thật không đau không nhột.
Phàm là người có kẻ thù bên ngoài, ai mà không bị mắng như thế này?
Nàng giơ tay lên nắm lấy ngón tay của Tùy Ly.
Tay của hắn có chút lạnh.
Ô Tinh Tinh hơi run lên một chút. Không khỏi giương mắt nhìn sắc mặt của hắn. Tùy Ly không phải là người tùy tiện bị khiêu khích. Hắn rất ít khi lộ ra cảm xúc trên mặt.
Nhưng giờ phút này, nàng có thể rõ ràng cảm giác được hắn không vui.
Loại không vui này, thậm chí phát triển thành âm trầm tàn bạo.
Chỉ là cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã biến mất khỏi người của Tùy Ly.
Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, mấy chữ nào của Cam thúc tác động đến Tùy Ly, nhưng nàng suy nghĩ cũng không ra kết quả gì... Thôi bỏ đi.
Ô Tinh Tinh nắm thật chặt ngón cái của Tùy Ly, chỉ để ý đi theo hắn ra bên ngoài.
Tùy Ly trở ta nắm lấy bàn tay của nàng.
Vốn dĩ bàn tay của hắn rất lớn, nhẹ nhàng giãn ra, lại khép lại, có thể bao trọn bàn tay của nàng.
Ô Tinh Tinh tò mò hỏi hắn: "Tại sao muốn dẫn ông ta đi chỗ khác lấy hổ phù?"
Tùy Ly: "Bởi vì không có gì đáng xem."
Phải không. Ô Tinh Tinh nghĩ.
Nàng vừa mới bước ra bên ngoài, lập tức đã nghe được ---- "A!"
Đó là tiếng gào thét thảm thiết của Cam thúc, nghe vào tê tâm liệt phế, thảm đến mức không đành lòng nghe.
Sau khi Ô Tinh Tinh nghe xong, cũng theo bản năng rung lên.
"Rốt cuộc vật kia được giấu ở chỗ nào? Giấu ở trong bụng của ông ta sao?"
Nếu không sao lại la hét thảm thiết như vậy?
Trong chốc lát, binh lính đã mang hổ phù ra.
Hổ phù được rửa rất sạch sẽ, để cho người hoàn toàn không biết rốt cuộc nó là được lấy ra chỗ nào.
Ô Tinh Tinh vươn tay muốn nhận, nhưng Tùy Ly lại đè tay nàng lại: "... Đừng cầm."
Ô Tinh Tinh: "Hả?" Nhưng không phải hôm nay bọn họ đến để lấy cái này sao?
Tùy Ly nhìn về phía binh lính, nhàn nhạt nói: "Xỏ sợi dây vào."
Binh lính lên tiếng đáp lại.
Một nửa của Ô Tinh Tinh cũng bị xỏ dây.
“Cầm sợi dây là được rồi." Tùy Ly nói.
Ô Tinh Tinh không hiểu gì hết, nhưng vẫn gật đầu, chỉ như vậy cầm hổ phù đi đến sườn núi.
Lúc đi, Tùy Ly còn để cho người thả Thiên Vũ, Phủ Vũ ra.
"Đối với đám quân kia, hai người các ngươi tương đối quen thuộc, Như vậy miễn cho bọn họ chống cự sau đó." Tùy Ly không nhanh không chậm nói, cũng không thèm để ý hai người có nghe thấy hay không.
Thiên Vũ thay đổi sắc mặt: "Ngươi muốn làm gì?"
Tùy Ly: "Bảo vệ tính mạng của các ngươi."
Thiên Vũ cười lạnh: "Sao ta có thể tin ngươi chứ?"
Tùy Ly: "Có tin hay không cũng chỉ như vậy. Nếu không phải bởi vì đã chăm sóc Thái Dương, các ngươi đã sớm bỏ mạng rồi."