Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 302

Chương 302 -
Chương 302 -

Thiên Vũ nghi ngờ nói: "Được thôi, ngươi là bởi vì nàng mà giữ lại tính mạng cho chúng ta. Là muốn dùng hổ phù để chúng ra quy thuận Tân Ngao đúng không?"

Tùy Ly: "Không phải. Các ngươi chỉ cần quy thuận Đế cơ là được."

Thiên Vũ càng nghi ngờ hơn: "Sau khi Tân Ngao biết, chẳng lẽ sẽ không nghi ngờ các ngươi có lòng phản bội sao?"

"Đó không phải là chuyện các ngươi lo lắng."

Trong lòng Thiên Vũ đã có suy đoán của mình.

Hắn ta cho rằng công tử Tân Ly và Đế cơ có tư tình, nhưng nếu bị Tân Ngao biết, nhất định sẽ không được cho phép. Cho nên từ giờ trở đi muốn chống lại Tân Ngao.

Đám người Thiên Vũ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không quy thuận Tân Ngao là tốt rồi.

Muốn bọn họ quy thuận y, còn không bằng giết chết bọn họ.

Lúc này Tùy Ly cũng không thèm để ý mấy người Thiên Vũ đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ muốn nói chuyện không rõ ràng như vậy, tất nhiên mấy người Thiên Vũ sẽ tự nhiên suy luận bổ sung vào, sau đó rất tin tưởng tiếp tục trung thành làm việc cho Ô Tinh Tinh, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.

Mắt thấy mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây, đoàn người Ô Tinh Tinh mới vừa đến giữa sườn núi.

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng thở hổn hển, không chút nghĩ ngợi quay đầu nhìn Tùy Ly: "Chàng vẫn khỏe chứ? Có mệt hay không?"

Ngay trước mặt tình địch, lại hỏi hắn có mệt hay không.

Tùy Ly bóp nhẹ lên đầu ngón tay của Ô Tinh Tinh, lại cầm chặt lấy tay của nàng vào lòng bàn tay. Lúc này sắc mặt hắn hơi có chút trắng bệch, nhưng hơi thở vẫn ổn định như vũ, nói: "Có nàng lo lắng, tất nhiên sẽ không mệt mỏi."

Ô Tinh Tinh ngẩn ra.

Lối nói chuyện của Tùy Ly... Đã thay đổi.

Trở nên cực kỳ buồn nôn!

Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng không có nói gì.

Ở trong mắt người ngoài, giống như là đang xấu hổ.

Thiên Vũ thấy vậy, tất nhiên trong lòng càng đau khổ.

Tùy Ly: "Dừng lại."

Mọi người lập tức dừng lại ở chỗ này.

Phủ Vũ nhìn xung quanh: "... Không hề nhìn thấy binh lính."

Tùy Ly không lên tiếng.

Đi lên nữa chính là một mảnh rừng rậm. Vô cùng thích hợp để phục kích.

Tùy Ly tùy ý gọi hai binh lính ra: "Đi điều tra trước, có trạng thái khác thường thì lập tức rút về."

"Vâng!"

Hành động này làm gì phải là điều tra, thật ra chỉ là vì báo cho đối phương, có người đến.

Giữa núi rừng.

Quân phản loạn binh bại ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn nắng chiều trên chân trời.

"Mặt trời sắp lặn, mặt trời sắp lặn!” Có người bi thương nói, hiển nhiên cho rằng nắng chiều giống như số mệnh của bọn họ, đã đi đến bước đường cùng.

Hoài bão tràn đầy của bọn họ, còn chưa kịp phát huy.

Trong lòng thật sự cảm thấy không cam lòng.

Nhưng đại tướng dưới tay Tân Ngao quá mức cường hãn... Lúc trước bọn họ nhiều lần chạy khỏi tay triều đình, thật sự cho rằng mình mạnh, có thể chống lại với Tân Ngao. Hôm nay người ta để cho đại quân đến tận cửa, bọn họ mới biết suy nghĩ này có bao nhiêu buồn cười.

"Chúng ta sẽ chết ở chỗ này sao?" Một người trẻ tuổi không nhịn được nói.

"Chết ở trên chiến trường, vốn là số mệnh của chúng ta. Chỉ hận đời sau trên sách sử ngay cả một chút tên họ của chúng ta cũng không có." Một binh linh khác nhếch mép lên, lộ ra nụ cười châm chọc.

Hồi lâu, có người yếu ớt hỏi: "Không biết bệ hạ như thế nào?"

Những người bên cạnh cảm thấy buồn cười, thật sự coi nàng là bệ hạ sao? Chỉ là cuối cùng cười không nổi. Bọn họ một lòng vì tìm được con cháu của tiên vương. Hôm nay tìm được, nhưng ngày giỗ cũng đến.

"Nếu Tân Ngao biết nàng làm hoàng đế của chúng ta, sẽ giết nàng đi?"

Lời này vừa ra, nhất thời tất cả mọi người đều yên lặng, dần dần sinh ra sự xấu hổ. Trái lại bọn họ chạy rất nhanh, ngay cả bệ hạ cũng không cứu được!

Lại nhớ đến bộ dạng vào thành hôm đó của nàng, giống như thần linh trên đỉnh núi cao cao, lại nhớ đến hôm đó nàng phát lương cho bá tánh, bá tánh vây quanh chân nàng dập đầu...

Nàng không giống với những nữ nhân bên trong thành...

Nàng là huyết mạch của tiên vương, nuôi bên cạnh Tân Ngao. Tân Ngao đặt tên cho nàng là Thái Dương, bá tánh Tuyết quốc vô cùng sùng kính nàng.

Vốn nàng nên còn sống... Sống thật tốt, sống thật chói mắt rực rỡ...

Vốn dĩ bọn họ nên cúc cung tận tụy vì nàng...

Lúc đám người này đang suy nghĩ. Có một binh lính bước nhanh chạy đến: "Có người đến!"

"Là đám người Cam thúc?"

"... Sợ rằng là đại quân của Tân Ngao đuổi đến."

"Không bằng chúng ta liều chết đánh một trận..." Ngoài miệng bọn họ nói năng rất khí phách, nhưng trên mặt là sự tuyệt vọng sâu đậm.

"Hai người các ngươi đi ra xem thử đi." Một người giống như là tướng quân đứng lên, gọi hai binh lính khác.

Tất nhiên binh lính nhỏ này không dám từ chối, liên tục đáp lại, cũng đi ra phía trước.

Chỉ là không lâu lắm, bọn họ đã trở về, run rẩy nói: "... Là, là bệ hạ."

Bọn họ mới vừa nói xong, lúc này Ô Tinh Tinh dưới sự mở đường của mọi người chậm rãi đi vào giữa núi rừng, cũng đi vào trong tầm mắt của bọn họ.

Đế cơ tôn quý, bệ hạ của bọn họ, búi tóc, cài trâm, mang khuyên tai, một góc váy của y phục đỏ tươi tung bay, sau lưng là nắng chiều chân trời.

Không có một câu hàn huyên, không có hốt hoảng kêu gào, không có nghi ngờ chất vấn.

Ô Tinh Tinh chỉ lấy hổ phù ra thôi ---

Hai nửa hổ phù va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Di chuyển qua lại trên sợi dây cột bọn chúng.

Nặng chiều phủ thêm một tầng màu đỏ nhạt, càng làm cho bọn chúng thêm chói mắt.

... Hổ phù.

Lão tướng cầm đầu, dẫn đầu rơi lệ.

Nhiều năm không gặp hổ phù, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn họ! Nhất thời hoảng hốt, ông ta giống như trở lại năm tháng đó.

"Bệ hạ..." Ông ta lẩm bẩm hốt hoảng gọi.

Một tiếng "Phù" vang lên, ông ta đã quỳ xuống.

Trước có chuyện Ô Tinh Tinh cứu tế bá tánh, hơn nữa Cam thúc đã sớm cử hành nghi thức lên ngôi cho nàng. Hôm nay còn có hai khuôn mặt quen thuộc là Thiên Vũ và Phủ Vũ.

Bình Luận (0)
Comment