Chọn lúc đó để nói cho nàng nghe, cũng là cố ý để cho nàng không nhớ.
Ô Tinh Tinh có chút rầu rĩ.
Thấy Tùy Ly không có ý lặp lại, nàng liền ôm chặt cánh tay của hắn không để cho hắn hành động: "Ta quên rồi, ta quên rồi. Chàng lặp lại lần nữa đi, chỉ một lần thôi, lần này ta nhất định sẽ nhớ."
Tùy Ly buồn cười đẩy đầu của nàng ra: "Ngày khác lại nói."
Ô Tinh Tinh: "Thật sao? Vậy được!"
Tùy Ly: "... Ừ."
Nói vậy để cho tiểu yêu quái đừng dây dưa nữa, nếu không còn không biết lúc nào mới có thể trở về Đô thành.
Tân Ngao chỉ sợ đang biến thành tượng đá ngồi chờ ở Đô thành rồi.
Bởi vì nhớ Tân Ngao, bọn họ đi đường không dám trì hoãn, vội vàng chạy về Đô thành.
Trên đường về có thêm một Ô Tinh Tinh.
Tất nhiên Nguyên Chử cũng bị chuyển đến một chiếc xe ngựa khác.
Một mình hắn ta nằm trong xe ngựa, chịu sự lắc lư trên đường, chịu đựng đau đớn khi vết thương bị xé rách.
Chỉ là hắn ta nghĩ đến thân thể của công tử Tân Ly cũng không khá hơn được mình, trong lòng cũng cảm thấy thăng bằng một chút.
Chờ một đường đi tới bên ngoài cửa cung.
Tùy Ly cuốn màn xe lên, nói: "Đi mời Xá nữ, sắp xếp nàng và Nguyên Chử ở nhà chỗ thành Tây."
Binh lính lên tiếng đáp lại, mang Nguyên Chử từ trên xe ngựa xuống.
Lúc này Nguyên Chử mới nhìn thấy Ô Tinh Tinh.
Hắn khom lưng cúi đầu từ xa với Ô Tinh Tinh, khàn khàn nói: "Vết thương cũ của ta chưa lành, lại thêm vết thương mới. Mấy ngày chưa bái kiến ngài, mong ngài thông cảm."
Tùy Ly lạnh nhạt nhìn hắn ta chằm chằm. Đây là đang ám chỉ tố cáo hắn?
Mà bên này Ô Tinh Tinh khoát tay một cái: "Không sao?”
Chỗ nào nghe ra được ý của Nguyên Chử.
Nguyên Chử ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy vậy cũng không khỏi có chút thất vọng. Trái lại đã quên, hình như vị Đế cơ này không có suy nghĩ phức tạp gì. Nàng chỉ nghe ra ý ở mặt ngoài mà thôi.
Ô Tinh Tinh: "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ừ... Không nên chết." Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút thì nói thêm một câu. Người này còn chỗ dùng đến!
Nguyên Chử xem như đây là lời chúc phúc của môn chủ, cúi đầu đáp lại một tiếng.
Chờ hắn ta lại ngẩng đầu lên, Ô Tinh Tinh đã thân mật nắm lấy tay Tùy Ly, cùng nhau đi vào trong.
Nguyên Chử nhìn đến chỗ này, cuối cùng cũng hơi thay đổi sắc mặt, nhìn ra được chỗ "khác thường."
Hai người... Bọn họ...
Vốn dĩ trong lòng Nguyên Chử còn có chút thăng bằng, nhất thời lại cảm thấy nghiến răng nghiến lợi.
Được rồi.
Hắn là bị lắc lư một đường, động chạm đến vết thương.
Mà công tử Tân Ly thì lặng lẽ ôm mỹ nhân về!
Cuối cùng chỉ có hắn chịu tội thôi!
...
Tin tức công tử Tân Ly mang Đế cơ trở về, rất nhanh đã truyền đến tai của Tân Ngao.
Từ lúc bọn họ tiến vào đô thành, Tân Ngao đã biết.
Cung nhân hỏi: "Bệ hạ, có nên cử xa dư ra đón Đế cơ và công tử không?"
Mặt mũi Tân Ngao căng thẳng, lạnh lùng ngồi trên ghế.
Hai cái hộp mà trước lúc đi Nguyên Chử cho y vẫn còn ở trước mặt, chỉ là bên trong đã trống trên.
Có một lão già quỳ xống bên cạnh, run run rẩy rẩy nói: "Hai ngày nay Kỷ hầu phát bệnh điên, không biết cớ gì tự mình bóp cổ mình chết trên giường..."
Tân Ngao cũng không để ý đến ông ta.
Nam nhân giống như rơi vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu.
Chỉ nghe cung nhân đến báo lại, nói Đế cơ đã đến Câu Dực điện.
Lúc này Tân Ngao mới mím môi, trầm giọng nói: "Một đường vất vả, trước tiên để cho công tử và Đế cơ nghỉ ngơi trước, không cần tới gặp quả nhân."
Cung nhân nghe được lời này thì rất kinh ngạc.
Nhìn tình trạng gần đây của bệ hạ, phải là nhanh chóng triệu kiến Đế cơ mới đúng!
Chỉ là bệ hạ đã ra lệnh, suy nghĩ của đế vương tất nhiên không phải người làm cung nhân bọn họ có thể hiểu được. Cung nhân khom người cúi đầu, lên tiếng đáp lại lui ra.
Lúc cung nhân truyền lời cho Đế cơ.
Đúng như dự đoán, trên mặt Đế cơ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ô Tinh Tinh buồn bực nói: "Sao cha không gặp ta?"
Cung nhân rơi vài giọt mồ hôi, lắp bắp nói: "Bệ hạ chỉ nói như vậy, chắc là lo lắng cho thân thể của Đế cơ và công tử."
Ô Tinh Tinh vẫn cảm thấy không đúng.
Cha này của nàng, nào có lúc tỉ mỉ cẩn thận như vậy?
Cha mới không quan tâm người khác có mệt hay không.
Ở một bên Tùy Ly như có điều suy nghĩ, nhưng hắn cũng không nói gì.
Ô Tinh Tinh nhấc váy lên, dứt khoát cũng không để cung nhân thông báo nữa.
Nàng tự đi gặp Tân Ngao không phải là được rồi sao?
Mà bên này Tân Ngao đang ngồi trên ngai vàng.
Nặng nề như Thái Sơn.
Đột nhiên y cắt đứt lời của ông lão trước mặt, nói: "Đi mời Ti Bá đến đây."
Ông lão há hốc mồm: "Thần..."
"Ngày mai lại báo tiếp."
“Nhưng chuyện của Kỷ hầu..."
"Lại để thêm hai ngày cũng không thối nhanh như vậy."
"..."
Ông lão nghĩ đến cách làm việc của Tân Ngao, cũng chỉ biết im lặng.
Ti bá đã sớm chờ ở bên ngoài.
Chỉ là Tân Ngao gọi ông ta đến, nhưng lại chưa vào trong điện.
Lúc này ông lão kia lui ra ngoài, Ti Bá đi qua bên cạnh, bước vào trong điện.
Ti bá chính là quân sư năm đó.
Năm đó Tân Ngao tấn công vào hoàng cung, ông ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Tân Ngao.
Lúc này Tân Ngao mới lên tiếng nói: "Năm đó quả nhân chỉ nghĩ, nếu yêu phi đã chết. Đứa bé của nàng ta chính là con của quả nhân. Người nào dám nói gì? Nhưng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, Đế cơ biết được thân thế của mình."
Bây giờ nhớ lại lúc trước Đế cơ đưa hổ phù có hình dạng kỳ quái cho y nhìn, chẳng lẽ là đang thăm dò.
Nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy... Khi nào Đế cơ thông minh như vậy.
Dù sao toàn bộ hoàng cung, chỉ có một Tân Ly mới thông minh khác thường thôi.
Quân sư hiểu được một chút, cũng không khách sáo hàn huyên với hoàng đế, nói thẳng: "Bệ hạ là lo lắng, sau khi Đế cơ bị quân phản loạn bắt đi, biết được thân thế của mình, sẽ sinh ra khúc mắc với ngài, thậm chí là hận thù?"