Tân Ngao: "... Không phải." Y nhíu mày thật chặt.
Chỉ là... Chỉ là... Chỉ là y không có cách nào tưởng tượng nổi, Đế cơ sẽ dù ánh mắt đau khổ, hoặc là chán ghét, lạnh nhạt, nhìn y.
Nếu như vậy, vậy thì tạm thời không gặp thì tốt hơn.
“Ngài lo lắng nàng tạo phản?" Quân sư lại hỏi.
"Tất nhiên là không rồi!" Tân Ngao càng nhíu mày sâu hơn.
“Vậy là..."
"Đến cùng quả nhân không phải là cha ruột của nàng..."
" n nuôi lớn hơn ân sinh."
"Nếu cộng thêm thù giết cha ruột thì sao?"
"Chuyện này... Nếu bệ hạ do dự, không ngại ra tay trước."
Sắc mặt Tân Ngao thay đổi, lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta: "Ra tay trước cái gì?"
Nhất thời quân sư đã biết ý của bệ hạ.
Lúc này không phải là hoàng đế đang hỏi ý của ông ta.
Mà là một người cha đang hỏi ý của ông ta.
Nuôi bên cạnh nhiều năm như thế, cuối cùng vị đế vương lạnh lùng tàn bạo cũng có mất phẩn tình cảm cha con.
Y không chỉ không muốn giết chết Đế cơ.
Y còn muốn đền bù cho lần ngăn cách này mang đến.
Ngay khi quân sư đang suy nghĩ nên làm thế nào bày mưu tính kế cho bệ hạ.
Ngoài điện vang lên một loạt tiếng bước chân.
Phía sau còn có tiếng hốt hoảng của cung nhân: "Đế cơ, Đế cơ... Đế cơ chậm một chút."
Bọn họ hoàn toàn không dám cản Ô Tinh Tinh.
Bên cạnh nàng lại có một công tử Tân Ly mở đường cho nàng, bọn họ lại càng không dám ngăn lại.
Sắc mặt Tân Ngao thay đổi lớn, đứng dậy, còn không chờ y đi ra, Ô Tinh Tinh đã đi vào cửa.
"Bái kiến Đế cơ, công tử Tân Ly," Quân sư lễ độ cung kính khom người.
Tùy Ly quay đầu lại gật đầu tỏ ý với ông ta.
Nhưng Ô Tinh Tinh thì không có nhìn ông ta, chỉ ngước mắt nhìn Tân Ngao ở phía trước.
Tân Ngao quay đầu đi.
Từ trước đến nay y muốn làm gì thì làm, mặc kệ suy nghĩ của người khác.
Hiếm thấy một lần không dám nhìn vào đôi mắt của Ô Tinh Tinh.
Vị đế vương cao lớn anh vũ đứng ở đó, giống như một pho tượng vậy.
Ô Tinh Tinh nghi ngờ hỏi cung nhân: "Tại sao cha lại không nói chuyện?"
Cung nhân lắp bắp nói không ra lời.
Ô Tinh Tinh càng nghi ngờ hơn: "Cha lại nhức đầu à? Nhưng không phải Vô Cực môn..."
Tân Ngao nghe đến chỗ này thì không nhịn được nữa...
Y quay đầu lại, sải bước xuống bậc thang, ôm lấy Ô Tinh Tinh, còn thuận tay ôm lấy cả Tùy Ly.
Cánh tay của y dài, thân hình lại cao lớn, muốn ôm con trai con gái cũng không phải là việc gì khó.
Thái Dương còn quan tâm đến y.
Con bé còn sợ y bị nhức đầu.
Chẳng lẽ quân phản loạn không nói thân thể của mình cho con bé sao?
Tân Ngao ôm Ô Tinh Tinh thật chặt, trầm giọng nói: "Thật sự hù chết lão tử rồi!"
Ô Tinh Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nói rồi mà.
Sao Tân Ngao có thể nghi ngờ nàng được?
Nàng vẫn là con gái của y!
Ô Tinh Tinh vội vàng đẩy Tân Ngao ra: "Ngộp chết mất, buông ra một chút, buông ra một chút."
Tân Ngao vỗ đầu của nàng: "Không phải quả nhân bảo các ngươi đi tắm rửa nghỉ ngơi trước sao?"
Ô Tinh Tinh bĩu môi nói: "Ta có lòng tốt, lo lắng cha nhớ chúng ta, mới nhanh đến chỗ này. Dọc theo đường đi chúng ta cũng không dám dừng nghỉ. Tân Ly cũng mệt mỏi mà gầy rồi."
Tân Ngao nhìn Tùy Ly một chút, còn thật sự gật đầu nói: "Là gầy một chút, chắc là chịu khổ không ít."
Tùy Ly hơi khựng người lại.
Trái lại không có chịu khổ.
Ngọt thì chịu không ít, đều là được tiểu yêu quái đút cho hắn.
Tân Ngao lại nhìn Ô Tinh Tinh: “Con cũng gầy!"
"Còn không nhanh chuẩn bị đồ ăn!" Y trừng mắt nhìn cung nhân bên cạnh.
Cung nhân vội vàng nói: "Bệ hạ, ngài đã quên, trước đó ngài đã phân phó, nên chuẩn bị xong rồi ạ."
Tân Ngao lo lắng chuyện thân thế của Đế cơ, đã sớm quên mất chuyện này.
Đoán chừng là người dưới nhanh nhạy, đã sớm nhớ chuẩn bị đồ ăn yêu thích của Đế cơ và công tử.
Tất nhiên Tân Ngao cũng không nói quả nhân không có phân phó.
Y nhìn cung nhân, thầm nghĩ là người thông minh, ngày khác ban thưởng.
Quân sư nhìn rõ ràng một màn này, tự biết đã không cần dùng đến mình nữa, vì vậy khom người lui ra bên ngoài.
Chờ trong điện yên tĩnh rồi, Tân Ngao do dự một chút, nói: "Tân Ly, con đi đến thiền điện trước đi, quả nhân mời tật y khám cho con, lại nhìn xem đoạn đường này có bị tổn thương gì không, đừng làm cho bệnh tình nặng thêm."
Y có lời muốn nói riêng với Đế cơ.
Tùy Ly cũng không hỏi cái gì, chỉ gật đầu đi đến thiền điện.
Không lâu lắm, nơi này chỉ còn lại hai người Tân Ngao và Ô Tinh Tinh.
Tân Ngao suy nghĩ rất nhiều.
Mặc kệ quân phản loạn có nói thân thế cho nàng nghe hay không, ai biết được tương lai có một ngày lại bị nhắc đến! Khi đó không phải y lại lo lắng sao? Sao hôm nay trực tiếp nói rõ ràng với Đế cơ luôn.
Nếu nàng tức giận.
Vậy y cứ để cho Đế cơ chém mình một kiếm, như vậy là để cho nàng làm tròn hiếu đạo rồi đi.
"Thái Dương."
"Cha."
Ai ngờ hai người đồng thời mở miệng. Nhất thời đều sửng sốt một chút.
Bọn họ yên lặng một chút, lại nói: "Ta có việc muốn nói với con, con đừng tức giận."
"Cha, có chuyện muốn nói với cha, cha không được tức giận!"
Hai người lại đồng thành nói.
Tân Ngao: ?
Ô Tinh Tinh: ?
Tân Ngao: "Nếu không con nói trước đi?"
Ô Tinh Tinh: "Cùng nhau nói!"
Tân Ngao: "...Được rồi."
Tân Ngao trầm giọng nói: "Quả nhân không phải là cha ruột của con, cha ruột của con bị ta chém đầu rồi."
Ô Tinh Tinh: "Ta và Tân Ly động phòng rồi!"
Trong lòng Tân Ngao vô cùng căng thẳng.
Con bé nghe xong sẽ nghĩ như thế nào? Ừ, chờ chút... Con bé nói cái gì vậy?!
Tân Ngao lập tức đứng lên, còn làm cho bàn bị lật ngã.
Giờ phút này dùng "giận sùi bọt mép" với y để hình dung cũng không quá đáng.
"Con nói gì? Đao của quả nhân đâu?!"
Ô Tinh Tinh ngã xuống theo cái bàn, ôm chặt lấy chân của Tân Ngao.