Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 307

Chương 307 -
Chương 307 -

Tân Ngao chưa chắc là một hoàng đế anh minh.

Nhưng y có chiến công dựng nước, hôm nay lên ngôi vua cũng là y dũng mãnh giết tiền triều mà có. Danh tiếng hung ác của y lan truyền ra khắp thiên hạ, trừ huynh đệ ruột thịt của y, thật đúng là không có mấy người can đảm sinh ra dị tâm.

Một ngày Tân Ngao còn, thì có thể trấn áp được triều cục.

Tùy Ly nhìn chằm chằm Tân Ngao, y là nghĩ như vậy sao.

Hiển nhiên y không biết, vốn bọn họ là người đến từ bên ngoài.

Bọn họ không cần ở nơi dị giới này mấy chục năm, cho đến khi bạc đầu.

Một khi tu hành viễn mãn, đạt thành điều kiện trong gương Hoa Duyên, bọn họ sẽ có thể thoát khỏi chỗ này...

Tân Ngao không biết.

Y chỉ muốn che chở cho bọn họ lâu hơn một chút.

Tùy Ly muốn nói gì đó, nhưng cổ họng giống như có cái gì chặn lại, cũng chỉ nói ra được một chữ: "Vâng."

"Nếu hai đứa đã thân mật như vậy, tất nhiên cũng nên thông báo lễ thành hôn." Tân Ngao trầm ngâm chốc lát, "Ngày mai gọi Thái bặc đến chọn ngày tốt đi."

Tùy Ly khom người đáp lại.

"Về chuyện quân phản loạn thì ngày mai con lại tỉ mỉ nói cho ta." Tân Ngao quan sát hắn từ trên xuống dưới, "Con cũng nên đi tắm thay quần áo đi."

"Vâng."

Tùy Ly đứng dậy, liếc nhìn tóc mai bên tai của Tân Ngao, đã có tóc trắng.

Khóe mắt của y cũng đã dần dần có nếp nhăn.

Tùy Ly xoay người đi ra ngoài.

Lúc quay đầu lại, bóng người của đế vương vẫn ngồi ở đó, vẫn cao lớn cường tráng như vậy, giống như một ngọn núi nguy nga.

Tùy Ly hơi cúi đầu, đi ra ngoài.

Tân Ngao từ không biết làm người cha tốt là có bộ dạng gì.

Cho đến y cũng không cố sức để đi làm một người cha tốt.

Y chỉ là làm sơ sài.

Nhưng lúc này đã thành một người cha tốt nhất.

Nghĩ như vậy, Dần dần bước chân của Tùy Ly trở nên nhanh hơn.

...

Ô Tinh Tinh trở lại rất nhanh.

Nàng tắm xong, thay quần áo, chỉ là mái tóc ẩm ướt còn chưa kịp lau, đã vội vàng đến Câu Dực điện.

"Cha ơi, cha ơi." Nàng vội vàng gọi.

Tân Ngao hơi ngước đầu lên, híp mắt nói: "Nghe rồi. Quả nhân cũng không bị điếc."

Y có lòng muốn tức giận với nàng và Tùy Ly, ở sau lưng y không có ai quản lại thân mật như vậy. Nhưng nghĩ đến Đế cơ không để ý đến thân thế, còn một lòng nhận y làm cha, Tân Ngao lại cảm thấy thái độ của mình nên hiền hòa một chút.

Tân Ngao vỗ vị trí ở bên cạnh: "Ngồi vào chỗ này."

Ô Tinh Tinh vội vàng đi qua.

Tân Ngao nhìn tóc của nàng, hơi nhíu mày: "Sao vẫn còn ướt?"

Y cười lạnh nói: "Sợ quả nhân ăn sống Tân Ly à?"

Ô Tinh Tinh vô tội mở to mắt, ngồi yên bên cạnh y, nói: "Là lâu rồi không gặp cha, lúc này mới vội vàng đến."

Tân Ngao nghe xong nhất thời toàn thân đều thoải mái.

Quả thật Đế cơ nói chuyện rất êm tai.

Lúc này cung nhân cẩn thận đi tới ngoài điện, trong tay bưng một cái hộp đựng đầy đồ ăn, cao giọng nói: "Bệ hạ, có muốn bày thiện ra không ạ?"

"Bày lên đi!"

Các cung nhân vào thu dọn bàn, lại bày từng món đồ ăn lên.

Nháy mắt đã đặt đầy cả một bàn.

“Đói không?" Tân Ngao cười một tiếng: "Ăn đi."

Ô Tinh Tinh lắc đầu một cái: "Lại chờ Tân Ly đến đi ạ."

Vốn Tân Ngao có chút ghen tức, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, nếu một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, như vậy sẽ càng ấm áp hơn.

Lúc trước Tân Ngao không biết ấm áp là thứ gì.

Hôm nay biết được cũng không muộn!

Tân Ngao lại nở nụ cười, giơ tay lên rót rượu trái cây cho Ô Tinh Tinh.

Mà bên kia, sau khi Tùy Ly tắm xong thay quần áo, chậm rãi đi ra Kiêm Hà cung.

Hắn sửa sang lại vạt áo, thì nghe cung nhân nói: "Bệ hạ và Đế cơ đang chờ công tử ạ."

"Chờ ta?" Tùy Ly khựng người một chút, "Dẫn đường."

Tùy Ly trở lại Câu Dực điện, chỉ thấy Tân Ngao và Ô Tinh Tinh đều ngồi ở đó, thức ăn đầy bàn cũng chưa ai động đến.

Hắn không khỏi bước nhanh chân hơn, đi thẳng đến bên bàn ngồi xuống.

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Tùy Ly, lộ ra chút ý cười.

"Sao dám để cho cha chờ ta?"

"Thái Dương muốn đợi con." Tân Ngao nói.

Nụ cười trên mặt Tùy Ly càng tươi hơn, hắn vươn tay lấy bình rượu, Tân Ngao lập tức đẩy tay của hắn ra: "Làm cái gì đấy? Con còn muốn uống rượu? Uống canh của con đi!"

Tùy Ly gật đầu: "Vậy thì uống canh đi."

Ô Tinh Tinh nghe vậy cầm lấy muỗng, múc cho hắn nửa chén canh.

Tân Ngao thấy vậy, cũng biết trong lòng Tùy Ly nghĩ cái gì, lúc này giơ chén rượu lên.

"Chúc..."

Ô Tinh Tinh vội vàng nâng chén lên.

Tùy Ly hơi chậm hơn so với hai người một chút.

Ba người cầm chén chạm vào nhau.

Tân Ngao trầm giọng nói: "Chúc mừng hai người các con bình an trở về, chúc mừng hôm nay hai đứa các con cùng tồn tại với quả nhân."

Y nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Ô Tinh Tinh cũng học theo bộ dạng của y, nhưng lại bị sặc không nhẹ: "Khụ khụ..."

Tân Ngao thấy vậy thì lập tức cười to ha ha, giơ tay lên vội vàng vỗ lưng cho nàng: "Miệng của con chỉ có chút này, học quả nhân làm gì?"

Tùy Ly cúi đầu cũng uống một ngụm canh.

Canh là ngọt. Là mùi vị mà tiểu yêu quái thích.

Hắn hơi nhìn đồ ăn trên bàn, có mấy món ăn đều là làm theo khẩu vị của hắn.

Sắc trời đã tối.

Bóng đen lạnh lùng bao phủ xuống, giống như một con quái vật đang che lấp cung điện này.

"Ầm ầm ---"

Đột nhiên, một trận tiếng vang vang lên, giống như từ trên trời rơi xuống, lại giống như từ trong đất vọt ra. Đánh nát sự yên tĩnh của đêm tối.

Ngay sau đó gạch ngói rung chuyển.

Đất và núi cũng lắc lư.

Đất trời tối đen giống như bị bẻ thành hai nửa, cây nến rơi xuống đất.

Tiếng kêu sợ hãi của cung nhân vang lên.

Đồ đạt đều rơi xuống đất, hỗn loạn một mảnh.

Ô Tinh Tinh ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, chỉ cảm thấy có gì đó nổ ầm bên tai, trong đầu vo ve, có một cảm giác chóng mặt muốn ói.

Bình Luận (0)
Comment