Sắc mặt Tân Ngao thay đổi lớn, ném chén rượu, đứng dậy tay trái nắm lấy Ô Tinh Tinh, tay phải nắm lấy Tùy Ly, chạy như bay ra ngoài.
Túc vệ quân cũng chạy như điên, vừa chạy vừa hô: "Động đất! Động đất! Bảo vệ bệ hạ!"
Tùy Ly giống như có cảm giác.
Đây là chuyện lúc trước đã trải qua một lần? Hay là gương Hoa Duyên muốn nứt ra?
---
Hạn hán, lũ lụt, động đất là tai họa rất thường gặp.
Hỏa họa đốt cháy một con ngõ, bệnh dịch tiêu diệt một tòa thành, cũng là chuyện luôn có của các triều đại.
Ở cõi đời này, không bệnh không tai, sống đến già giống như là một chuyện vô cùng khó khăn.
Chờ sau khi đất rung núi chuyển dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt của Tân Ngao vẫn là sự trầm tĩnh lạnh lùng.
"Nhanh chóng kiểm tra xem có thương vong, kiểm kê tổn thất trong cung. Nhanh chóng đi ra bên ngoài cung, mời Tống Duẫn, Ti Bá, Thái Tế đến… Nếu còn không chết." Tân Ngao lạnh lùng nói.
"Vâng!" Lên tiếng đáp lại không phải là nội thị truyền lời, mà là Túc vệ quân.
Sau động đất, chắc chắn bên ngoài rất là loạn, cũng không có người nào biết còn có thể xảy ra động đất tiếp hay không... Thân thể của Túc vệ quân cường tráng, lại là người thân tín bên cạnh hoàng đế, trước mắt là người truyền lời thích hợp nhất.
Chờ phân phó xong, Tân Ngao nhìn về phía Tùy Ly.
"Một lát nữa con đi nghị sự với quả nhân."
Sau đó y nhìn về phía Ô Tinh Tinh: "Bị dọa sợ rồi sao?" Y hơi buông lỏng tay đang nắm ra một chút.
Lúc nãy xông ra, đúng là nắm hơi chặt cổ tay của Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh khẽ há miệng, lắc đầu một cái, chậm rãi bình phục lại trái tim đang đập nhanh, cũng không còn cảm giác chóng mặt muốn ói nữa.
"Người đâu, tìm một chỗ rộng rãi, lại mang một cái giường đến đây." Tân Ngao nói xong, lại nhìn Ô Tinh Tinh: "Đế cơ nghỉ ngơi một chút đi."
Ô Tinh Tinh mấp máy môi, còn có chút mơ màng, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nàng nhìn chằm chằm Tùy Ly, hận không thể lập tức hỏi hắn.
Tân Ngao thấy vẻ sốt ruột trên mặt của nàng, suy nghĩ lại một chút, lập tức sửa lại: "Thôi, Đế cơ cũng đi cùng quả nhân đi."
Đến cùng, đặt ở trước mặt mới yên tâm hơn.
Chờ đám người Tống Duẫn từ bên ngoài đến.
Phòng ăn đã bưng đồ ăn mới đến, đưa đến trước mặt Ô Tinh Tinh.
Tân Ngao không ăn, nhưng Ô Tinh Tinh và Tùy Ly còn phải ăn. Bọn họ còn chưa nghỉ ngơi, còn chưa ăn uống, bất thình lình bị động đất cắt đứt. Nếu lại không ăn nữa, sợ rằng sẽ ốm yếu ngã bệnh.
"Tham kiến bệ hạ."
Bộ dạng của các đại thần rất chật vật, cung kính khom người, ngẩng đầu lên, nhìn thấy công tử Tân Ly và Đế cơ ung dung ăn uống, bọn họ cũng không nói gì.
"Động đất sẽ làm cho núi lở, nước trong sông chảy ngược, còn vô cùng dễ dàng sinh ra dịch bệnh nữa." Tống Duẫn lo lắng nói.
"Quân phản loạn cũng lớn gan dám bắt Đế cơ đi, lúc này còn không biết sẽ mượn cơ hội này làm ra chuyện gì nữa." Những người bên cạnh đều nhíu mày theo.
Tân Ngao cắt đứt lời của bọn họ: "Tiếp theo sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, làm từng chuyện một. Đây là mục đích mà quả nhân gọi các ngươi đến."
Lúc này đám người Tống Duẫn cũng sẽ không trần thuật khốn cảnh trước mặt, bọn họ lần lượt nói chuyện xử trí như thế nào, tiếp theo nên làm như thế nào.
Những năm qua, quan văn đã sớm ủng hộ Tân Ngao, lúc này cũng không thiếu nhân lực để sử dụng.
Ô Tinh Tinh nghe một chút, trong lòng cũng không yên tâm.
Nàng nhớ lại lúc quân phản loạn vẫn còn ở trong thành, đại hòa thượng tới cứu nàng, lúc ấy nói một câu, làm nàng rất để ý.
Ô Tinh Tinh vươn tay kéo tay áo của Tùy Ly: "Những hòa thượng kia, hôm nay được sắp xếp ở đây?"
Tùy Ly nhỏ giọng trả lời nàng: "Ở nhà chỗ thành Tây."
Hắn rất không thích mấy người hòa thượng kia.
Thứ nhất, gương Hoa Duyên là do phật tu làm ra, thứ hai, những hòa thượng này còn muốn để nàng đi làm ni cô.
Chỉ là, bọn họ vẫn ra sức lúc cứu Ô Tinh Tinh.
Vì vậy lúc trước đám người này chỉ có thể ở khách điếm, hôm nay đã ở nhà lớn rồi.
Ô Tinh Tinh do dự một chút, khẽ nói: "Bây giờ ta có thể đi tìm bọn họ không?"
Tùy Ly: "Tìm bọn họ làm gì?"
Ô Tinh Tinh nói: "Chuyện động đất lớn như vậy, lỡ như đập chết người thì sẽ không tốt."
Tùy Ly cười nhẹ một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì: "Trái lại nàng rất quan tâm."
Chỉ là hôm nay Tùy Ly cũng không sợ Ô Tinh Tinh làm ni cô.
Muốn nàng làm ni cô, cả ngày ăn chay niệm phật, sợ rằng còn khó chịu hơn giết nàng nữa.
Tùy Ly: "Ta đi với nàng."
Sau động đất thì không còn động tĩnh gì nữa.
Cuối cùng trong gương Hoa Duyên là xảy ra chuyện gì, sợ rằng có một ít dấu vết phải tìm từ trên người những hòa thượng kia.
“Hai người các con nói nhỏ cái gì vậy hả?” Bỗng dưng giọng nói của Tân Ngao vang lên.
Ô Tinh Tinh quay đầu lại, liền thấy Tân Ngao đang nhìn chằm chằm vào hai người, trong mắt có một chút chua.
“Nói đi ra ngoài xem một chút." Trả lời là Tùy Ly.
"Có cái gì mà nhìn? Đang tối lửa tắt đèn."
"Cha, trên đường chắc chắn sẽ đại loạn, ngài phải trấn giữ trong cung. Nhưng cũng cần có một người đi ra ngoài trấn an, bình định lòng người." Tùy Ly nói.
Tân Ngao nghĩ đến cũng đúng.
Ngay cả một đại thần ở bên cạnh cũng lên tiếng nói: "Công tử nhân đức, là may mắn của Tuyết quốc."
Từ khi bọn họ phát hiện công tử Tân Ly có thể đi, thậm chí còn có chút đi nhanh như gió, trong lòng mơ hồ ý thức được công tử Tân Ly cũng không phải là người bình thường. Dù cho hắn không phải là con ruột của bệ hạ, nhưng đến cùng là do mình một tay dạy dỗ nuôi lớn, hơn phân nửa sẽ là trữ quân trong tương lai.
Tân Ngao liếc nhìn mấy đại thần này, trầm giọng nói: "Đi đi, mang theo Túc vệ quân."