Tùy Ly gật đầu đứng dậy.
Ô Tinh Tinh cũng đứng dậy theo.
Tân Ngao khó chịu nói: "Đế cơ cũng đi?"
Trái lại các đại thần cũng không cảm thấy sai chỗ nào.
Trên người Đế cơ mang kim quang, xuất hiện trong bóng tối tuyệt vọng, không phải là sự hy vọng sao?
Tân Ngao trợn mắt nhìn Tùy Ly một cái, cuối cùng cũng thả bọn họ đi.
Sau khi ra khỏi cung.
Ô Tinh Tinh mới nhìn thấy thảm trạng dọc theo đường đi.
Từng ngôi nhà bị sụp, tiếng kêu rên vang lên bên tai.
Mùi bùn đất, lẫn với mùi máu tanh chui vào trong mũi của Ô Tinh Tinh.
Đối với tu sĩ mà nói, thuật dời non lập biển cũng không phải là pháp thuật xa lạ gì.
Tùy Ly giơ tay lên đánh một cái, là có thể đánh nát nửa ngọn núi.
Cho nên ở chỗ này, nơi nào lại làm cho rung động?
Chính là dưới đáy kiến trúc bị phá hủy, là thân thể bằng máu thịt.
Tùy Ly ở giới tu chân nhiều năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, hơn xa tình cảnh lúc hắn xuống núi lịch luyện.
Ô Tinh Tinh nhấp môi hỏi: "Có thể giúp bọn họ không?"
Tùy Ly: "... Có thể."
Đoạn đường đi đến nhà thành Tây, bọn họ đi mất hai canh giờ.
Đến cuối cùng, ngón tay dỡ tàn tích tìm người phía dưới của tiểu yêu quái cũng bị mài cho rách da.
Chỉ là đúng như các đại thần nói, bá tánh may mắn sống sót dọc theo đường đi, thấy Ô Tinh Tinh xong, bọn họ cũng dần bình tĩnh lại.
Xa dư đi đến chỗ ở của các hòa thượng.
Ô Tinh Tinh quay đầu lại, cũng còn có thể nhìn thấy những người đó đang quỳ, dập đập với nàng. Bọn họ nói: "Cầu trời che chở", "Cầu bệ hạ, Đế cơ che chở".
Ô Tinh Tinh quay đầu lại.
Phát hiện trên mặt của Tùy Ly có một chút châm chọc lướt qua.
Ô Tinh Tinh nghi ngờ mở to mắt nhìn.
Ừ?
Là bởi vì câu "Cầu ông trời che chở" sao? Chỉ có thể là câu này.
Nhưng tại sao chứ?
Rất nhanh Ô Tinh Tinh cũng không có cơ hội suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Bọn họ vào cửa.
Tiểu hòa thượng thấy Tùy Ly, khuôn mặt có chút sụp đổ, nhưng chờ thấy Ô Tinh Tinh, hắn ta lập tức vui vẻ trở lại.
"Sư phụ bị thương." Tiểu hòa thượng ủ dột nói với Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh đi vào cửa, thấy đại hòa thượng ngồi trên giường.
Tất nhiên, giường đã bị dời ra trong sân.
Đầu của Đại hòa thượng bị đập trúng, thấy Ô Tinh Tinh cũng rất vui vẻ: "Đế cơ là đến thăm chúng ta sao?"
Ô Tinh Tinh gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Những người khác đâu?"
Tiểu hòa thượng nói: "Đi cứu giúp bá tánh ở gần đây."
Ô Tinh Tinh lại nhìn hai hòa thượng này, nhất thời cảm thấy thuận mắt rất nhiều.
Ừm, bọn họ tốt hơn Kim Thiền tông.
Tất nhiên, trừ không thể so với Vô Tương Tử!
Vô Tương Tử chia kim quang cho nàng, vô cùng tốt!
Đại hòa thượng hơi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm gấu váy của Ô Tinh Tinh: "Đế cơ bị thương sao?"
"Hả?" Ô Tinh Tinh cũng cúi đầu nhìn thử.
Thì ra, gấu quần bị dơ.
Phía trên có dính chút bùn đất, vết máu.
Ô Tinh Tinh nói: "Không phải máu của ta."
Nàng nói xong, nhớ đến chuyện quan trọng, không khách sáo ngồi xuống, hỏi đại hòa thượng: "Lúc trước có phải ngươi biết được động đất sẽ xảy ra không?"
Đại hòa thượng ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu nói: "Nếu ta biết, thì cũng sẽ không bị đập cho bị thương. Chỉ là..."
Ông nhìn về phía Tùy Ly.
Tùy Ly nheo mắt lại: ?
Đại hòa thượng thở dài thật sâu: "Chắc là Đế cơ còn băn khoăn lời mà ta nói chưa hết lúc trước đi. Đúng vậy, ta chỉ là có dự cảm, Tuyết quốc sắp có đại nạn. Nhưng không nghĩ đến lại tới nhanh như vậy, hơn nữa còn là chuyện chết người như vậy."
Nói xong, ông phức tạp nhìn Tùy Ly: "Cảm ơn công tử Tân Ly đã đổi chỗ ở cho chúng ta, nếu là ở khách điểm kia... Bên kia chắc là đã sụp rồi."
Ô Tinh Tinh nghe hai chữ “sụp", trái tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Đại hòa thượng lại nói: "Trong phật môn có nói đến tam tai bát nan*."
*cách nói của đạo Phật, chỉ khó khăn và chướng ngại trên con đường tu hành.
Tùy Ly hơi suy nghĩ gì đó, rồi nói: " Vào mấy năm trước, nhiều nơi trong Tuyết quốc đã xảy ra nạn lụt, nạn đói, dịch bệnh."
Đại hòa thượng nhìn hắn, ánh mắt đã thay đổi: "Đúng vậy, nạn lụt là một trong tam tai, nạn đói, ôn dịch chính là hai nạn nhỏ của nhị tai." Ông không hỏi Tùy Ly tại sao lại biết những thứ này, chỉ nói: "Trong đó còn có nạn binh đao, hỏa hoạn, nạn bão. Bát nan thì chỉ người làm ác nhiều, hung thần ác sát, trong lòng không có từ bi, người giết hại nặng."
Đại hòa thượng nhìn chằm chằm vào Tùy Ly: "Hôm đó lên điện bái kiến, ta giật mình phát hiện một ngày mình lại thấy được hai ác đồ trên thế gian này."
Ô Tinh Tinh đã nghe quá nhiều lời nói xấu Tân Ngao.
Nhất là tiên đoán của Vô Cực môn.
Cho nên một người trong đó nhất định là chỉ Tân Ngao.
Nhưng tại sao lại có hai người?
Người thứ hai là ai?
Ô Tinh Tinh lộ ra vẻ mờ mịt.
Đại hòa thượng lại lên tiếng: "Công tử không tò mò là ai sao?"
Tùy Ly hơi híp mắt, chỉ hỏi: "Tam tai bát nan thì như thế nào?"
Đại hòa thượng nói: "Ở trong phật môn, lúc tam tai bát nan đều xuất hiện, chính là lúc gần diệt vong." Ông ấy đau xót nói: "Cho nên... Ngày đó lòng ta đã biết, Tuyết quốc nhất định sẽ đi con đường diệt vong."
Ông ấy dừng một chút nói: "Công tử thông minh như vậy, chắc biết ác đồ trong miệng ta là ai đúng không?”
Tùy Ly cười nói: "Ừ."
Ô Tinh Tinh lập tức hơi hiểu một chút.
Thật sao.
Ông ấy nói Tùy Ly là ác đồ?
Thật là quá đáng!
Mắng Tân Ngao xong, bây giờ lại còn mắng Tùy Ly nữa!
Ô Tinh Tinh bất mãn nói: "Ngươi nói ác đồ là làm chuyện ác quỷ kế đa đoan, hung thần ác sát không có từ bì, còn giết hại nhiều người. Ngươi nhìn đi, hắn anh tuấn, nhã nhặn, hung dữ chỗ nào? Hắn còn chưa có giết một người nào, chỗ nào là giết hại nhiều người?"