Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 310

Chương 310 -
Chương 310 -

Hắn còn nuôi yêu quái nữa!

Đây không phải là rất từ bi sao?

"Nghiệp chướng kiếp trước, kiếp này trả." Đại hòa thượng nói a di đà phật, chắp hai tay lại.

Không có tay che lại, vết thương trên trán của ông ấy lại chảy máu ra.

Tùy Ly vẫn là nợ nụ cười nhàn nhạt, nhìn đại hòa thượng không nói lời nào.

Giống như không thèm để ý đến chuyện ông ta nói "Nghiệp chướng kiếp trước".

Hoặc có lẽ... Hắn đã sớm biết kiếp trước mình làm cái gì, cho nên cũng không cần người khác nhắc đến.

Đại hòa thượng ngước mắt lên nhìn vào mắt của hắn, không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Ô Tinh Tinh cảm thấy mình không nên đến gặp đại hòa thượng.

Nàng tức giận đứng lên, đạp một đạp vào chân giường: "Tam tai bát nan tề tụ lại, Tuyết quốc sẽ bị tiêu diệt sao? Dựa vào cái gì?"

Đại hòa thượng hiền hòa nói: "Thiên tai nhân họa khó có thể ngăn cản, đến lúc đó người chết đói khắp nơi, quân phản loạn nổi lên bốn phía, trăm họ mất kinh ngưỡng đối với bệ hạ. Đến lúc người không còn được gọi là người nữa, quốc gia sẽ diệt vong. Đây là quy tắc tự nhiên, cũng không phải là bọn ta tự bịa ra."

Ô Tinh Tinh cầm lấy tay áo của Tùy Ly, nói: "Đi thôi đi thôi."

Đại hòa thượng cúi đầu thấy được ngón tay dính máu loang lổ của nàng.

Có lẽ mới vừa rồi nàng cũng đi cứu bá tánh bị kẹt trong phế tích.

Vẻ mặt của đại hòa thượng hơi thay đổi, chân thành nói: "Đế cơ mang lòng từ bi, là một người có Phật cốt trời sinh, nếu tu hành với chúng ta, sẽ thành phật.”

Ô Tinh Tinh mới không nghe lời của ông ấy.

Nàng thầm nghĩ, ngươi có phải bị mù hay không?

Tùy Ly mới là đệ tử chính đạo, đệ tử mạnh nhất của đại tông Phục Hi Tông.

Nàng chỉ là một yêu quái, có yêu cốt!

"Ngươi lại chờ đi, Tuyết quốc sẽ không diệt vong!" Ô Tinh Tinh hung dữ nói xong, lại dùng sức lôi kéo Tùy Ly rời đi.

Đi được một nửa, nàng còn không quên nói với đại hòa thượng: "Ừ, các người là muốn tế thế cứu người, các ngươi cũng không được rời đi, các ngươi phải cứu vớt những bá tánh kia. Bây giờ bọn họ còn chưa muốn diệt vọng, bọn họ muốn liều mạng sống tiếp!"

Tùy Ly cầm ngược lại tay Ô Tinh Tinh.

Hắn quay đầu lại, lạnh nhạt liếc nhìn đại hòa thượng.

Đại hòa thượng hơi rũ mi mắt nhìn hai tay giao cho nhau của bọn họ.

Hình như có vết máu loang lỗ dính lên ngón tay của công tử này. Hoặc có lẽ vốn dĩ trên tay của hắn đã có vết máu, hắn cũng có đi cứu người.

Đại hòa thượng kinh ngạc, vì sao có thế?

Bởi vì có nàng bên cạnh.

Vừa niệm ma, cũng vừa niệm phật sao?

---

Trận động đất này ảnh hưởng từ Đô thành ảnh hưởng đến năm quận huyện.

Vị trí núi sông bị lệch..

Sức người khó mà chống lại.

Đúng như lời của Tống Duẫn hôm đó, động đất mang đến một loạt tai họa khác, ảnh hưởng rộng hơn.

Trong lúc nhất thời toàn bộ triều đình đều bận rộn.

Cuối cùng Tùy Ly cũng chính thức lên triều nghị sự, ra mắt quần thần.

Bọn họ còn âm thầm cảm khái: "Không ao ước bệ hạ anh minh như vậy. Lúc đầu chỉ ngồi ở một bên nhìn hổ đấu, nhìn Sở hầu và Kỷ hầu dùng thủ đoạn đối phó lẫn nhau. Thực tế từ sớm đã chọn công tử Tân Ly. Mà thân thể hắn ốm yếu, không ai đặt trong lòng cả."

"Đúng vậy, quả thật quá có thủ đoạn! Hôm nay Kỷ hầu đã chết! Chỉ sợ Sở hầu cũng..."

Bọn họ âm thầm lắc đầu, không có tiếp tục nói nữa.

Tiết công nghe ngóng tin tức triều đình hôm nay, đã có hơn một nửa công việc triều chính giao cho công tử Tân Ly xử trí, đầu tiên trong lòng ông ta là vui mừng, nhưng rất nhanh đã nhíu mày.

Lúc đầu Thanh Cơ muốn ông ta dâng vô số vàng bạc, để đổi lấy vị trí trong cung cho công tử Tân Ly. Khi đó Tiết công cũng rất động lòng, lấy một ít vàng bạc giao cho Thanh Cơ. Sau đó Thanh Cơ đi lại thân thiết với Nguyên Quân của Vô Cực môn, sau đó nữa Vô Cực môn rơi đài,. trong lòng Tiết công vẫn còn sợ hãi, cũng không dám có động tác gì nữa.

Ông ta cũng không biết Thanh Cơ có ra sức trong chuyện để cho bệ hạ coi trọng công tử Tân Ly hay không.

Nghĩ đến chỉ sợ là không có...

Nếu không sao có thể bị nhốt trong đại lao chứ?

Tiết công than thở.

Một người cứu Đế cơ, một người đắc tội với quyền quý.

Không biết tương lai của Tiết gia sẽ đi về phương nào.

Lại nói đến Thanh Ngưng, nàng ta dựa vào song sắt, sắc mặt trắng bệch, nàng ta nói: "Trở về đi."

Việt Cơ ngồi chồm hổm ở bên ngoài song sắt, vẻ mặt có chút đờ đẫn.

Có lẽ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trận động đất.

Sau khi có thể xuống giường được, nàng ta lập tức đi thăm Thanh Ngưng.

Lúc đầy, Việt Cơ cho rằng rất khó có thể nhìn thấy Thanh Cơ.

Nhưng lính coi ngục canh giữ ở cửa, đối xử với nàng ta rất ôn hòa, nghe nói nàng ta muốn gặp Thanh Cơ, vội vàng dẫn nàng ta vào.

Rồi sau đó gặp động đất.

Việt Cơ bị dọa sợ đến mức mất nửa cái mạng, tứ chi mềm nhũn nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Mà mà nhà lao xây dựng vô cùng vững chắc, người bên trong trừ bị dọa sợ, gần như không có ai bị thương cả.

Việt Cơ không nhịn được run giọng nói với lính coi ngục: "Ta, ta có thể mang nàng đi ra ngoài không? Trước mắt xảy ra chuyện lớn, khắp nơi đều loạn, Ta, ta muốn dẫn nàng về nhà."

Lính coi ngục nghe xong lời của Việt Cơ, lập tức thay đổi sắc mặt: "Không thể."

Việt Cơ lộ ra vẻ thất vọng.

Chỉ có trông vào Đế cơ... Nhưng Đế cơ mới vừa hồi cung, cũng không biết quan hệ giữa nàng và Tân Ngao như thế nào. Không biết nàng và quân phản loạn như thế nào. Dù sao có rất nhiều chuyện không có thời gian chú ý đến chỗ này.

Thanh Ngưng giương mắt lên: "Ta bảo ngươi đi, ngươi không nghe thấy sao?"

Lính coi ngục lập tức lại trở nên hiền hòa, cười ha hả nói: "Đúng vậy, chỗ này lạnh lẽo ấm ướt, chẳng phải sẽ làm bị thương cơ thể tôn quý của quý nhân sao?"

Bình Luận (0)
Comment