Thanh Ngưng đều cảm thấy có mấy phần châm chọc.
"Hắn nói không sai, ngươi cần gì phải ở lại chỗ này?" Hôm đó không phải Việt Cơ đã nghe hết rồi sao? Tùy Ly nói Ô Tinh Tinh là do nàng ta làm hại.
Nàng ta hại Đế cơ ở trong lòng Việt Cơ.
Thanh Ngưng cười lạnh trong lòng.
Nương tiện nghi của nàng ta phải hận nàng ta mới đúng.
Việt Cơ run rẩy đứng lên: "Ngày mai ta sẽ đến mang một ít thức ăn cho con. Ta sẽ tìm cơ hội gặp Đế cơ, ta sẽ cầu xin nàng thả con ra."
Thanh Ngưng: "Vô dụng thôi."
Nàng ta nhớ lại tư thái hôm đó của Tùy Ly, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Mọi người trong giới tu chân đều biết bộ dạng của Tùy Ly đạo quân là như thế nào.
Lãnh khốc lại tàn nhẫn như vậy.
"Sẽ có cách thôi... Không phải Nguyên Quân của Vô Cực môn cũng được thả ra rồi sao?? Con cũng sẽ như vậy, con cũng có thể như vậy." Việt Cơ nhỏ giọng lẩm bẩm, chậm rãi đứng lên.
"Ta nói vô dụng!" Thanh Ngưng mất khống chế lớn tiếng hô to: "Đến cùng ngươi muốn giả ngu đến khi nào? Hay là nói một ít lời tốt đẹp lừa gạt ta? Ngày đó không phải ngươi cũng nghe rồi sao? Đế cơ không thể cứu ta. Trong lòng ta rõ ràng, trong lòng ngươi cũng rõ ràng!"
Việt Cơ tránh ánh mắt của nàng ta: "... Nàng rất hiền lành."
"Đúng, đúng, ở trong lòng ngươi, nàng là người thiện lương nhất, tốt nhất nhất. Mà ta tâm tư ác độc, ta căm ghét nàng, ta đố kỵ nàng, ta muốn giết nàng. Bây giờ ngươi nên hận ta, ngươi nên hận ta!" Khoảng thời gian sống ở trong đại lao, để cho Thanh Ngưng được sủng ái nuông chiều trong Phiêu Miểu tông gần như muốn phát điên. Nhưng cảm xúc tiêu cực, cũng vào lúc này xông ra.
Sắc mặt Việt Cơ thay đổi: "Không, con chỉ đang nói mê sảng thôi."
Lính coi ngục cười lạnh một tiếng: "Được rồi, ngài nên đi rồi."
Thật to gan, còn muốn giết Đế cơ.
Ngươi là thứ gì chứ?
Việt Cơ cúi đầu, không nhìn Thanh Ngưng nữa.
Giống như không có kích thích nàng ta thêm.
"Nương đi đây." Việt Cơ nói.
Ngày hôm sau.
Việt Cơ không chờ được Ô Tinh Tinh.
Nàng ta không thể làm khác hơn là đi đại lao thăm Thanh Cơ.
Hôm nay nàng ta còn mang một ít thức ăn đến.
Lính coi ngục liếc nhìn một cái, cũng không có quản nàng ta.
Dù sao trừ chuyện mang Thanh Cơ ra ngoài, Việt Cơ muốn làm gì cũng được, đây là đãi ngộ của "ân nhân cứu mạng" Đế cơ.
Việt Cơ cười khổ trong lòng.
Nhưng ai biết được, thì ra người muốn giết Đế cơ chính là con gái của nàng ta. Nàng ta cứu Đế cơ, chỉ là bổn phận, là trả lại. Cũng không coi là ân tình gì cả. Đế cơ không có tống nàng ta vào đại lao cùng, cũng đã vô cùng hiền lành rồi.
"Thanh Cơ, con ăn một chút đi..." Việt Cơ đưa thức ăn xuyên qua song sắt.
Thanh Ngưng ngước mắt lên.
Trên gương mặt sinh đẹp không có chút tức giận nào.
Nàng ta không có cảm xúc khoát tay, cuối cùng làm đổ toàn bộ đồ ăn.
Thanh Ngưng nói: "Cút."
“Đừng đến đây nữa." Nàng ta lại nói.
Nàng ta ở chỗ này, giống như đang ở trong một cái nhà xí.
Ăn uống và bài tiết đều ở trong một nhà tù nho nhỏ này.
Tùy Ly thực sự ác độc.
Hắn cướp hết tất cả tôn nghiêm của nàng ta...
Có lẽ hắn ta còn đang chờ nàng ta tự sát đi.
Đến lúc đó Phiêu Miểu tông cũng sẽ không gây phiền phức cho yêu quái kia!
Trong mắt Thanh Ngưng phát ra chút sắc bén.
Việt Cơ đỡ eo chậm rãi đứng lên, cũng không nói gì, Chỉ là ngồi xuống một bên, ở cùng Thanh Ngưng một lát, sau đó mới rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, đều là như vậy.
Việt Cơ cũng trở nên tuyệt vọng, chỉ là không dám lộ ra trước mặt Thanh Ngưng.
Đã lâu Đế cơ không có đến thăm nàng ta.
Đế cơ không chịu gặp nàng ta sao?
Ô Tinh Tinh đang ngồi dưới mái hiên, hắt xì một cái.
"Lạnh à?" Diệp Chỉ Quân ở một bên hỏi.
Ô Tinh Tinh bày ra vẻ mặt đau khổ: "Có lẽ đi."
"Gần đây thời tiết có mấy phần khác thường. Đêm qua đột nhiên hạ xuống một trận mưa, cũng không biết tạm thời chết bao nhiêu người nữa." Diệp Chỉ Quân nói.
Ô Tinh Tinh gật đầu một cái, lúc này nhịn xuống sự ngứa ngáy trong mũi, tiếp tục nhìn thư trong tay.
Đây là thư Thiên Vũ viết.
Hôm nay quân phản loạn không phải nghe theo lời của nàng sao.
Vì vậy Ô Tinh Tinh lập tức để cho bọn họ đi cứu dân bị tai, góp một phần sức lực cho việc xây dựng Tuyết quốc.
Vô Cực môn, các tiểu hòa thượng, đại hòa thượng, cũng không có tránh được.
Hết lần này đến lần khác, những người này, cũng chỉ nghe lời của Ô Tinh Tinh.
Cho nên, những công việc này lập tức xuất hiện trong tay Ô Tinh Tinh.
Cho tới bây giờ, tiểu yêu quái chưa từng nghĩ đến, có một ngày nàng lại nắm quyền lớn như vậy.
Thật là mệt chết yêu mà.
Ô Tinh Tinh dũ bức thư ra, phát ra tiếng vang.
Diệp Chỉ Quân nghe tiếng, lỗ tai hơi run một chút: "Đáng tiếc hai mắt của ta bị mù, cũng không giúp được gì cho ngươi."
"Thì ra lỗ tai của ngươi biết động đậy này." Ô Tinh Tinh xúc động nói.
Diệp Chỉ Quân: “... Ừ, mắt mù, tất nhiên thính lực sẽ nhạy bén hơn một chút. Có lúc nghe được thanh âm rất nhỏ, cũng sẽ có phản ứng."
Ô Tinh Tinh: "Lỗ tai của ta cũng biết động." Nàng hỏi: "Ngươi có muốn sờ không?"
Diệp Chỉ Quân kinh ngạc hít một hơi: "Có thể sờ sao?"
Ô Tinh Tinh: "Dĩ nhiên có thể. Tùy Ly lúc nào cũng sờ!"
Nàng thường xuyên mời hắn sờ lỗ tai của mình.
À, không chỉ có lỗ tai.
Diệp Chỉ Quân lại càng kinh ngạc hơn.
Tùy Ly? Ngươi được lắm.
Không nhìn ra nha, trong ngày thường lạnh nhạt cấm dục, từ chối người ta ngàn dặm, lúc riêng tư lại như thế? Còn lúc nào cũng sờ mèo!
Diệp Chỉ Quân cẩn thận nâng tay lên.
Nàng ấy không có nhìn thấy. Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, chủ động nghiêng đầu, đặt ở sát tay của nàng ấy.
"Chạm được không?" Ô Tinh Tinh hỏi.
Diệp Chỉ Quân chạm vào tóc mềm mại của nàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, lập tức chạm vào lỗ tai.