Rất mềm.
Ô Tinh Tinh: "Ta động đậy cho ngươi nhìn nha."
Nàng nói xong, lỗ tai thật sự động đậy.
Đây cũng là bản lĩnh bẩm sinh, sẽ không bởi vì nàng biến thành người phàm mà thay đổi.
Diệp Chỉ Quân nhận ra được xúc cảm yếu ớt truyền từ đầu ngón tay.
Trái tim của nàng ấy thật muốn nổ tung.
Tại sao Tùy Ly thích Ô Tinh Tinh chứ?
Bởi vì không có ai đáng yêu hơn nàng đi.
Mà bên kia Nguyên Chử bước vào cửa, hơi ngừng chân lại một lát, sau đó nói: "Ta ở bên ngoài hết sức làm việc cho môn chủ, còn môn chủ thì ở chỗ này chơi vui vẻ với xá nữ."
Lúc này Ô Tinh Tinh mới rụt đầu lại: "Đúng lúc, mau đến, mau đến, ta hỏi ngươi, cái này là như thế nào?"
Vết thương trên vai của Nguyên Chử vẫn chưa khỏi, đi bộ khó tránh khỏi chậm một chút.
Diệp Chỉ Quân không muốn để mèo chờ lâu, lập tức đứng lên đỡ Nguyên Chử đi đến.
Chờ đỡ người đến chỗ Ô Tinh Tinh, Diệp Chỉ Quân lập tức buông tay ra.
Nguyên Chử không kịp đề phòng, thiếu chút nữa té ngã.
"... Cũng quá vô tình rồi đi, lần tới buông tay ra, ít nhất phải nói cho ta biết một tiếng." Nguyên Chử lắc đầu, ngồi xuống. Tuy nói như vậy, trái lại hắn cũng không có tức giận gì.
Con người của Nguyên Chử này chỉ khi có người muốn đoạt quyền lợi của mình, mới sẽ tức giận.
Ô Tinh Tinh giao đồ trong tay cho Nguyên Chử.
Nguyên Chử cúi đầu nhìn thử, nhất thời vẻ mặt thay đổi.
"Đều... cho ta?"
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Nguyên Chử: "Nếu môn chủ gặp phải vấn đề khó hiểu, tại sao không hỏi công tử Tân Ly?"
Ô Tinh Tinh than thở: "Hắn rất bận, sao có thể làm cho hắn mệt nhọc thêm?"
Nguyên Chử: "... Vậy môn chủ liền quyết định để cho ta mệt nhọc?"
Ô Tinh Tinh: "Ừ, ta là môn chủ. Ta bảo ngươi làm, ngươi có thể không làm sao?"
"... Không thể.."
“Vậy thì tốt."
"Ngươi nhanh làm đi, một lát nữa ta còn phải đi ra phố với đại hòa thượng nữa.”
Đại hòa thượng niệm kinh, nàng phụ trách làm vật cát tường.
Tiểu yêu quái than thở.
Thật không dễ dàng.
Nhưng nàng quyết tâm muốn để cho đại hòa thượng, Vô Cực môn biết.
Tuyết quốc sẽ không diệt vong.
"Thôi, thân thể công tử ốm yếu, những công việc này vẫn để cho ta làm đi." Nguyên Chử vừa nói, vừa chịu khó nhẫn nhịn, bắt đầu xem đồ trong tay.
Không thể không nói, mặc dù những chuyện này phức tạp, Nhưng cho đến bây giờ hắn ta không ngại phức tạp. Ô Tinh Tinh giao quyền cho hắn ta, trừ hôm nay không làm được hoàng đế ra, quyền lực của hắn ta không hề nhỏ.
Không ít người còn phải liếm đế giày của hắn ta.
Loại chuyện nắm quyền lực, xử lý công việc, đạt được cảm giác thành tựu này, chính là thứ Nguyên Chử thích nhất.
Đưa hết thứ cần làm cho Nguyên Chử, lúc này Ô Tinh Tinh mới xem thư.
À đúng rồi...
Ô Tinh Tinh quay đầu lại nhìn Diệp Chỉ Quân, nói: "Sư tỷ đã giúp ta rất nhiều, Tùy Ly cũng có nói với ta. Lúc Tùy Ly đi tìm ta, ngươi trông nom trận pháp tìm người đúng không? Trận pháp đó ta về cũng đã nhìn thấy, phải dùng thật nhiều thật nhiều máu..."
Nguyên Chử nhếch mép nói: "... Đúng vậy, thật ra thật nhiều thật nhiều máu đó, tất cả đều là của ta."
Ô Tinh Tinh: "...?"
Nguyên Chử lại không lạnh không nóng nói: "Phu quân quá tốt của ngài sợ ta nửa đường chạy trốn, cuối cùng không tìm được ngài. Còn lấy móc sắt xuyên qua vai của ta khóa lại."
Nói cho cùng, người bị thương cũng chỉ một mình hắn ta mà thôi.
Ô Tinh Tinh mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng cứng nhắc nói: "Ai bảo lúc trước ngươi xấu như vậy? Thiếu chút nữa hại chết cha của chúng ta."
Nguyên Chử: "... Ngài nói cũng đúng."
Hắn ta nói xong, còn hơi mỉm cười nói: "Dùng máu của ta cũng tốt, nếu thật sự dùng máu của xá nữ, mới làm cho người ta không nỡ."
Diệp Chỉ Quân hơi ngước mắt lên. Sau đó bấm một cái lên vai của hắn ta.
Nguyên Chử: "... A, đau, đau."
Lúc này hắn ta mới yên tĩnh không nói nữa.
Còn ở một nơi khác.
Thiên Vũ ngồi ngay ngắn trên chủ vị, ăn mặc già dặn, đã mơ hồ có chút phong thái của Cam thúc ngày xưa.
Nô tộc dẫn mấy nam nhân cường tráng đến trước mặt hắn ta.
Người cầm đầu đội vải trắng, dẫn đầu khom người nói: "Nghe nói Cam thúc mất mạng trong tay hoàng đế Thái Sơ, ông ấy có năng lực trác tuyệt, trung thành nghiêm chính, ai cũng ngưỡng mộ. Chúng ta đặc biệt tới tưởng niệm, không biết có quần áo củ di vật hay không để cho chúng ta dâng một nén nhang?"
Thiên Vũ: "Có."
Tiếp theo, có rất nhiều người đến chia buồn.
Ai cũng mở miệng tán dương Cam thúc một phen, lại biểu đạt khẳng định hành động lật đổ bạo quân Tân Ngao.
Hôm nay Thiên Vũ cũng đã trở nên thông minh được một chút.
Hắn ta có thể nghe được ý bên trong lời của bọn họ.
Tuyết quốc gặp tai họa lớn, chính là lúc quân phản loạn thừa dịp xông đến.
Những người có ý làm phản, đều tìm đến đám người Thiên Vũ, trong lời nói hoặc là có ý muốn hợp tác, hoặc là đầu hàng. Dù sao mục đích đều là vì lật đổ thống trị của Tân Ngao.
Bọn họ muốn làm quý tộc trong Đô thành!
Thiên Vũ không từ chối, đồng ý từng người.
Lại nhắc đến con tiên vương bọn họ đã tìm được, tương lai muốn ủng hộ lên ngôi vua.
Những người khác không hề biết con tiên vương này, chính là Đế cơ hiện tại.
Trong lòng bọn họ vui mừng, thầm nghĩ nếu có huyết mạch của tiền triều ở đây, tất nhiên có thể giơ cao lá cờ khởi nghĩa, thuận lý thành chương tạo phản, để khôi phục tiền triều.
Còn về chuyện lúc đó là triều đại của ai, vậy chính là do người cầm quyền lực lớn nhất quyết định.
Ai cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Mỗi người đều có tính toán khác.
Có người nói: "Nếu muốn đánh Tân Ngao, vậy bước đầu tiên chúng ta phải làm.."
Thiên Vũ không thay đổi sắc mặt, vỗ tay một cái: "Người đâu, trình lên."
Có người lấy đến cái cuốc, cái đục, cái chêm, cái dẹt.
Mọi người vô cùng nghi ngờ.