Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 313

Chương 313 -
Chương 313 -

Thiên Vũ nói: "Vậy thì từ làm ruộng, bắt đầu xây dựng căn cứ."

Nàng chính là giao trách nhiệm xây dựng và lương thảo cho hắn ta.

---

Cứ như vậy người đến đầu phục cho quân phản loạn, bắt đầu kiếp sống khổ dịch rất dài.

Từng ngày trôi qua.

Lại nửa tháng trôi qua.

Cuối cùng những người này cũng cảm thấy không đúng.

Có người đi tìm Thiên Vũ.

Đại khái là người này bị cuộc sống khổ dịch dày vò không nhẹ, cũng không còn có lễ độ giống như lúc trước. Vừa đến đã tức giận nói: "Thứ cho ta nói thẳng, quý quân vì sao chậm chạp không lật đổ hoàng đế Thái Sơ, lại đi làm công việc hiện tại! Quả thật là lề mề chậm chạp! Trước mắt cũng là chuyện vô dụng!"

Thiên Vũ nghe vậy, vốn muốn nổi giận.

Nhưng nghĩ đến bộ dạng bình tĩnh giả dối lúc trước Cam thúc, hắn cũng học được một chút, không nhanh không chậm nói: "Các hạ còn nhớ lúc trước đến, đã nói như thế nào không?"

Người nọ hơi nhớ lại, nhất thời sắc mặt xanh mét: "Đúng, lúc đó ta đã nói nguyện nghe sai khiến. Nhưng đó được thành lập trên nguyên tắc ta và ngươi đều có chung hoài bão. Mà hôm nay... Hoài bão của quý quân là gì? Chính là ở chỗ này hướng mặt xuống đất, hướng lưng lên trời sao?"

"Ngươi cho rằng Tân Ngao dùng binh như thế nào?"

Người này đột nhiên nghe được đại danh của Tân Ngao, còn có chút không thích ứng được.

Bởi vì hung danh của Tân Ngao, cho tới bây giờ dù là người căm ghét y, cũng chỉ dám gọi là hoàng đế Thái Sơ, giống như nếu dám gọi cả tên lẫn họ của y, bị truyền đến tai Tân Ngao, sẽ lập tức bị chém đầu vậy.

Người này không được tự nhiên nói: "Ở trên chiến trường y kiêu dũng thiện chiến, ngồi ở trong màn trướng, có thể chỉ huy binh lính ở bên ngoài vạn dặm dành chiến thắng.... Nếu không phải lợi hại như vậy, nào có chỗ đến lượt y làm hoàng đế? Y lên ngôi gây ra chuyện cười còn ít sao? Không biết có bao nhiên tiên sinh nói y kiến thức nông cạn, không có hùng tài đảm lược!"

Lúc trước Thiên Vũ cũng cho rằng như vậy.

Bây giờ tất nhiên cũng không có hảo cảm với Tân Ngao.

Nhưng giữa bọn họ và hoàng đế Thái Sơ có một Đế cơ...

Thiên Vũ trầm giọng nói: "Nếu như ngươi đã không chịu nổi, ngươi có dám đấu lại một ngàn người, lập tức đi vào hoàng cung, chém đầu Tân Ngao không?"

Người này nghe xong buộc miệng nói: "Chống lại một ngàn người? Đây không phải là chịu chết rồi sao?"

Nói xong, hắn ta lập tức nhận ra được ý của Thiên Vũ.

Mặc kệ Tân Ngao không giỏi làm hoàng đế, nhưng ít nhất y giỏi đánh giặc, rất giỏi giết người. Nếu bọn họ muốn tạo phản, dẫn quân đánh đến trước mặt Tân Ngao, cũng chỉ có kết quả tìm chết bị chém đầu mà thôi.

Nếu như vậy...

Chẳng lẽ cuộc đời này bọn họ không có cách nào lật đổ Tân Ngao sao?

Phải đợi Tân Ngao chết già?

Nhưng nếu thật sự chờ đến ngày đó, tuổi của hắn ta cũng đã xế chiều, lại tranh đoạt quyền lực với ai.

Khi già rồi quyền lực đến tay thì có lợi ích gì.

Sắc mặt người này thay đổi không ngừng, cuối cùng mới cắn răng nói: "Lấy cách nhìn của ngươi, vậy bọn ta cũng nên sớm giải tán ai về nhà nấy? Còn đối nghịch với hoàng đế Thái Sơ làm gì.”

Thiên Vũ lộ ra ánh mắt phê phán.

Mỗi khi Cam thúc lộ ra vẻ mặt này, tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ.

"Ánh mắt của chư vị thiển cận như vậy? Làm phản cũng không phải là một ngày hai ngày, mà là chuyện từ từ lên kế hoạch." Thiên Vũ nói.

Người này còn muốn châm chọc, các ngươi còn lên kế hoạch cái gì? Cam thúc cũng đã chết rồi.

Còn bị ngũ mã phanh thây nữa

Thiên Vũ tiếp tục nói: "Nếu võ lực không chiếm được thế thượng phong, sao không ra tay từ lòng người? Các người có nghe nói về Vô Cực môn không?"

"Có, bị tống vào nhà giam rồi. Nhưng chỉ vì Đế cơ coi trọng một nữ nhân mù của Vô Cực môn. Người của Vô Cực môn mới không bị chém đầu." Người này dừng lại một chút rồi nói: "Ta thật sự muốn nói Vô Cực môn đúng là có mấy phần bản lĩnh, chẳng lẽ ngươi muốn lôi kéo bọn họ?"

Thiên Vũ lắc đầu: "Lúc Vô Cực môn đến Đô thành, cũng là muốn ra tay từ lòng người. Vì vậy trước tiên bọn họ đạt được nhiều uy vọng trước mặt vương công quý tộc. Nhưng kết quả cuối cùng thì như thế nào? Thất bại, đám vương công quý tộc tham tiền tài và giàu sang, sợ hãi vương quyền, trước mặt Tân Ngao giống như con chuột vậy. Cho nên đán vương công quý tộc này không có cách nào cung cấp đầy đủ sự chống lại cho Vô Cực môn."

"Cho nên?"

“Cho nên sao chúng ta không tranh thủ lấy lòng của dân chúng? Chúng ta cần đạt được uy vọng trong lòng bọn họ."

"Bá tánh? Đều là nô bộc, Bọn họ có tác dụng gì."

“Bọn họ cần, cũng chỉ là không bị chết đói, không bị chết rét. Năm trước Cơ thành bị hạn hán, không có lương thực để ăn, chỗ đó còn lại bao nhiêu người? Những người này, vì sống, không có chuyện gì là không dám làm. Bọn họ hướng đến cũng không phải quá hoàn mỹ. Ngươi lại xem, bá tánh một thành thì có bao nhiêu? Ngươi lại nhìn binh linh dưới tay ta có bao nhiêu? Nếu bọn họ và chúng ta công thành chiếm đất, tạo phản hai phía. Không phải chuyện lật đổ Tân Ngao sẽ rất dễ dàng sao?”

Người này càng nghe đôi mắt càng sáng lên.

Đúng vậy, đúng vậy!

Chỉ có biện pháp này mới có thể thắng.

Dân chúng cũng sẽ hoàn toàn tạo phản.

Muốn từ đó lấy được từng thành trì không phải dễ dàng sao?

Thiên Vũ nói: "Người đâu, lấy cái cuốc của Quách tiên sinh đến."

Người này muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn xách cuốc rời đi.

Thiên Vũ thấy vây, thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Phủ Vũ ở bên cạnh không nhịn được nói: "Biện pháp này thật có tác dụng, có thể trấn an những người này, một lòng ra sức cho chúng ta."

Thiên Vũ thầm nghĩ, cái này được viết trên thư gửi đến, sắp đến còn cần những "quân phản loạn" bỏ tiền ra.

Nhưng hắn ta cảm thấy sợ rằng khó làm, tuyệt đối không phải vài ba lời là có thể thuyết phục được.

Bình Luận (0)
Comment