Phủ Vũ ở một bên cũng thở dài nói: "Đế cơ lại thông minh như vây, Tân Ngao lại thương nàng như thế, tương lai nàng có thể làm hoàng đế cũng không chừng..."
Thiên Vũ: "Không phải cách viết của Đế cơ."
Phủ Vũ: "Vậy là ai?"
Thiên Vũ lắc đầu: "Không biết." Có lẽ là vị công tử Tân Ly kia.
Trong mắt Thiên Vũ lướt ra một tia ảm đạm. Mặc dù thân hình của vị công tử kia không cường tráng. Nhưng khí độ, thủ đoạn, làm cho hắn ta không thể sánh kịp.
"Đi thôi, đi vào trong ruộng nhìn thử bọn họ trồng trọt như thế nào?" Thiên Vũ đứng lên, không suy nghĩ về những chuyện này nữa.
Hắn ta chỉ cần làm xong những chuyện nàng giao là được rồi.
Là đến từ kính mến.
Cũng là đến từ trung nghĩa của bề tôi.
...
Hôm nay, người trong Tuyết quốc bị chia thành mấy loại.
Một loại là thề cố gắng hết sức vì hoàng đế Thái Sơ, bọn họ kính ngưỡng kinh sợ y, sau khi tai họa đến, loại người này chính là do người của Tân Ly xử lý,
Một loại thì nhận định khi thiên tai nhân họa đến, Vô Cực môn là có bản lĩnh lớn, là bệ hạ không biết phải trái, đưa bọn họ vào ngục, mới làm cho tai họa xuất hiện, loại người này âm thầm do đám người Nguyên Chử xử lý.
Lại có một loại nữa, nhận định thiên tai chính là do người mang đến, chỉ là bọn họ cho rằng là Vô Cực môn mời tà ma đến, làm hại Tuyết quốc bị tai họa, vô cùng căm ghét Vô Cực môn, nhưng mặt khác lại muốn thông qua cúng tế trời đất giải quyết thiên tai, loại người này do đại, tiểu hòa thượng xử lý.
Cuối cùng chính là loại người có ý đồ nhân cơ hội này tạo phản, bị đám người Thiên Vũ vững vàng xử lý,
Có thể nói, cuối cùng do mấy người Thiên Vũ một lưới bắt hết những người có dị tâm, muốn tạo phản trong Tuyết quốc.
Toàn bộ Tuyết quốc, cũng không phải là vạn dân một lòng.
Nhưng bọn họ đều đang cố gắng hướng đến một con đường --- xây dựng lại Tuyết quốc.
Bọn họ khác đường như điểm đích thì giống.
Mà Ô Tinh Tinh chính là người nối những người này lại với nhau.
nàng là hy vọng của Tuyết quốc.
...
"A di đà phật." Trên thềm đá, đại hòa thượng chắp hai tay lại.
Mọi người ở phía dưới cũng chắp tay nói: "A di đà phật. Cảm ơn đại sư tụng kinh cho chúng ta, trấn an linh hồn chết oan."
Sắc mặt của những người này bình tĩnh, không thấy chút lệ khí nào.
Đây cũng là lực lượng của kinh phật.
Trong lòng đại hòa thượng biết bọn họ không thật lòng hướng phật, chỉ là trong lúc tai nạn, muốn tìm phật làm chỗ dựa mà thôi.
Bọn học chết lặng mượn dùng kinh văn trấn an sự sợ hãi và đau buồn của mình.
Đây cũng không được tính là truyền giáo thành công.
Nhưng mà.. Để bọn họ thoát ra từ trong thống khổ, đây không phải được xem là một việc thiện sao?
Vương công quý tộc dân chúng lấy được sự trấn an.
Chuyện xây dựng lại và giúp nạn thiên tai đều được tiến hành đâu vào đấy.
Không có người nào mượn cơ hội làm loạn, đường phố cũng an bình.
Hoàn thành niệm kinh hôm nay, đại hòa thượng lập tức rời đi.
Tiểu hòa thượng đi ở bên cạnh ông ấy, hai chân giẫm lên con đường đá xanh có bùn lầy, tiểu hòa thượng không nhịn được hỏi: "Sư phụ, chúng ta còn phải làm chuyện này bao lâu?"
"Đã không chịu được nữa rồi sao?"
"Không phải, Chỉ là con cảm thấy, chúng ta nên làm một chuyện lớn hơn."
“Cái gì gọi là chuyện lớn hơn?" Đại hòa thượng nói xong, nhìn về phương xa.
"Chúng ta luôn nghĩ cứu tế chúng sinh, trước mắt không phải là như vậy sao?"
Đại hòa thượng thật sự không nghĩ đến sẽ đi vào con đường như vậy.
Đổi một hòa thượng khác, có lẽ sẽ thuyết phục cha con Tân Ngao bái nhập phật môn trước? Rồi sau đó tuyên truyền phật giáo xây dựng chùa chiền. Càng khuyên cha con Tân Ngao, ít tạo sát nghiệt, tụng kinh nhiều, để cầu cho trời đất thay đổi đi?
Đại hòa thượng bật cười.
Phật môn cũng không phải toàn năng, chuyện có thể làm cũng có hạn.
Nhưng khi bọn họ từ bỏ nguyên tắc, tiếp tục ở chỗ này làm việc, trở thành một thành viên không thể thiếu trong việc xây dựng lại Tuyết quốc, vậy phật môn đã rất giỏi rồi.
Ở một bên khác, hai người Vô Cực môn đẩy cửa đi ra.
“Người này thật quá dễ lừa."
"Đúng vậy. Ngay cả ta cũng không cảm thấy thú vị. Bản lĩnh cả người của chúng ta, không vì bệ hạ luyện đan cầu trường sinh, cũng không xem bói cúng tế cho bá tánh, chỉ dùng đến để lừa gạt những quý tộc ngu xuẩn này, quả thật là không có đất dụng võ.”
"Vội cái gì? Chờ môn chủ chúng ta nắm giữ quyền hành Tuyết quốc, đến lúc đó không phải Vô Cực môn có thể trở mình sao?"
"Đúng vậy đúng vậy. Nếu không phải môn chủ, vào lúc này chỉ sợ chúng ta đã bị công tử Tân Ly giết chết rồi."
Hai người trò chuyện một lát, cũng không dám nói chuyện sâu xa hơn.
Nếu bọn họ có nửa bản lĩnh của Nguyên Quân, lúc này đã làm việc bên cạnh môn chủ rồi.
Nói cho cùng, bọn họ đúng là thông minh hơn thế nhân, nhưng ở trong Vô Cực môn, thật không đủ nhìn!
"Ngày mai lại đi đến nhà ai?"
"Ta thấy gần đây Vương Khanh kia không phục, không bằng đi dọa hắn một chút."
“Ai, chuyện này còn phải báo cáo lên môn chủ."
"Tất nhiên, tất nhiên."
Hai người này dần dần đi xa.
---
Hôm nay Ô Tinh Tinh đã sớm quay về hoàng cung.
Tùy Ly đang đợi nàng.
"Tới đây." Tùy Ly vẫy tay.
Ô Tinh Tinh đi về phía trước, mới phát hiện khuôn mặt của hắn lại gầy một chút, khuôn mặt vì bệnh mà càng tái nhợt, thậm chí còn có một chút phiền muộn không dễ phát hiện.
Làn da của hắn tái nhợt gần như trong suốt.
Ừ, bọn họ đã có mấy ngày chưa ngủ bên cạnh nhau.
Ừ, yêu quái cũng không nên luôn suy nghĩ đến những chuyện kia.
Nhưng mà... Nhưng mà chưa mang thai tiểu hồ ly, vẫn phải suy nghĩ một chút.
Ô Tinh Tinh giấu sự chột dạ trong lòng, ngồi xuống, nắm lấy cổ tay của Tùy Ly: "Sao ngươi không ăn nhiều một chút?"
Tùy Ly: "Không để ý lắm."
Rõ ràng chỉ là bốn chữ, nhưng Ô Tinh Tinh nghe vào, luôn cảm thấy trong lòng có chút nhói.
Có chút đau.
Haizz.
Ô Tinh Tinh nghiêm mặt nói: "Vậy nếu như ngươi bệnh chết, ta phải làm thế nào."
Tùy Ly nói: "Dù cho thân thể này dùng đến lúc đèn cạn dầu cũng không sao."
Ô Tinh Tinh há miệng vừa định hỏi tại sao, trong lúc bất chợt, nàng ý thức được cái gì đó.
"Ừ... Là chúng ta phải rời khỏi gương Hoa Duyên sao?" Ô Tinh Tinh cẩn thận hỏi.
Tùy Ly nhìn ra được sự căng thẳng, sợ hãi, không nỡ trong mắt nàng.
Từ trước đến giờ tiểu yêu quái không biết sợ là gì.
Ngay cả hắn, nàng cũng dám nhặt về nhà làm phu quân.
Nhưng lúc này nàng lại có chút sợ.
Tùy Ly nhỏ giọng đáp lại một tiếng: "Ừ."
Ô Tinh Tinh liếm môi, khô cằn nói: "Tại sao?"
Mấy ngày nay Tùy Ly đã suy nghĩ rõ ràng rồi.
"Tân Ngao tàn bạo vô tình, ngay cả thân tình cũng không quan tâm."
"Quân phản loạn chiếm cứ dân gian, không chịu lùi nửa bước, lúc nào cũng muốn bắt đầu chiến loạn."
"Nguyên Chử vô cùng có dã tâm, mượn mệnh lệnh của Vô Cực môn muốn khống chế đế vương, càng muốn dùng vu đạo để cho vương công quý tộc nghe theo lệnh của hắn ta, để cho Vô Cực môn đứng đầu thế nhân. Bọn họ căm thù Phật môn, bởi vì một núi không thể chứa hai hổ. Vu đạo đi lên, thì Phạt môn không thể tồn tại. Cho nên một khi thấy người Phật môn thì lập tức giết."
“Thiên tai nhân họa, thế nhân đều muốn được chia một chén canh trong loạn thế."
"Tuyết quốc mục nát như vậy đó."
Tùy Ly nói đến chỗ này, lại nói đến vấn đề khác: "Đây cũng là tình hình vốn có bên trong gương Hoa Duyên."
"Nếu không có nàng, huyết mạch tiền triều sẽ bị Tân Ngao xông vào trong cung vứt té chết. Tất nhiên công tử Tân Ly cũng sẽ bệnh chết trong cung. Sau đó Vô Cực môn đi vào Đô thành, Vương công quý tộc cũng nhau tu luyện "Xuân Nhật quyết", sau khi tu luyện, thì sẽ bị Nguyên Chử khống chế. Lúc này Tân Ngao vì không chịu nổi bệnh đau đầu, tính khí càng hung ác, vốn dĩ văn thần trong triều không có phục y, tất nhiên trong chuyện chính sự đối nghịch khắp nơi với y. Tân Ngao khó tránh khỏi sẽ chém đầu một số người. Sau đó danh tiếng bạo quân sẽ càng lan rộng ra..."
Ô Tinh Tinh vội vàng ngắt lời: "Đừng nói nữa."
Nghe cực kỳ kinh khủng.
Sau lưng của nàng đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
“A Tinh, nàng vẫn không hiểu rõ sao? Lúc trước hòa thượng đi vào trong gương Hoa Duyên, chỉ là ở bên trong khốn khổ, truyền rộng phật pháp, lấy đó độ thế nhân. Nhưng mà nàng..." Tùy Ly nhìn Ô Tinh Tinh chăm chú: "A Tinh, nàng đã làm một chuyện rất lớn, nàng độ Tân Ngao, độ một người vốn dĩ là đế vương tàn bạo, rồi sau đó tất cả đều thay đổi."
“Vì vậy nàng cũng độ Nguyên Chử."
“Độ quân phản loạn."
"Độ đại hòa thượng, tiểu hòa thượng, độ thế nhân."
“Phật pháp được truyền ra, trong thiên tai mọi người cảm nhận được lực lượng phi phàm. Bọn họ cùng nhau xây dựng lại Tuyết quốc, đây chính là cứu đời chân chính."
Một tiếng lộp bộp vang lên, nước mắt của Ô Tinh Tinh rơi xuống.
Ô Tinh Tinh có chút luống cuống, trên mặt không có vui mừng vì cứu giúp nhiều người, hoàn thành một chuyện vĩ đại.
"Vậy Tân Ngao thì sao?"
"Chúng ta đi rồi, vậy Tân Ngao thì sao?"
Nàng run rẩy hỏi.
"Sau khi Tuyết quốc được xây dựng lại. Uy vọng của y sẽ đạt tới hưng thịnh. Lúc ghi vào sử sách, y chính là một đế vương anh minh thần võ."
"...Ừ." Ô Tinh Tinh lau nước mắt: "Nhưng mà, chúng ta cũng không còn cha nữa."
Tùy Ly đứng lẳng lặng ở đó, trên mặt hắn không có biểu cảm gì.
Hắn giơ tay lên, lau nước mắt cho Ô Tinh Tinh.
"Ta suy nghĩ rất lâu." Tùy Ly khẽ nói.
Ô Tinh Tinh: "Hả?"
“Y là đế vương cường đại, nhưng y cũng là người phàm. Đến cùng sẽ có một ngày, y sẽ chết. Bệnh chết, già chết, cuối cùng sẽ chết."
Trong nháy mắt Ô Tinh Tinh giống như bị cắt đứt dây nước mắt, nàng nhào vào lòng Tùy Ly, mạnh đến mức làm cho thân hình cao ngất của hắn hơi lung lăng, Nàng níu lấy vạt áo của Tùy Ly, khóc vô cùng đau lòng: "Không có.... Không có cách nào sao? Cái thế giới này không thể tu tiên sao?"
"Linh khí mỏng manh, không thể."
"Vậy, vậy chúng ta tại sao không dẫn cha đi cùng?" Ô Tinh Tinh rất đau lòng: "Nếu như có thể bỏ cha vào trong biên cảnh Yêu tộc tuỳ thân mang theo cũng được. Nhưng mà ở chỗ này, biên cảnh Yêu tộc cũng không mở ra được."
"Đúng vậy, ta cũng đã suy nghĩ, vì sao chỗ này cũng có một Vô Cực môn? Vì sao Vô Cực môn này, lại chính là Vô Cực môn của giới tu chân?" Tùy Ly vừa chậm rãi nói, vừa vươn tay lau nước mắt cho nàng
Ô Tinh Tinh hơi dừng khóc lại, nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
"Tại sao vậy?"
Tiểu yêu quái suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra. Lúc này nàng mới cảm thấy, hình như, đúng là mình có chút ngốc.