"Lúc này Vô Cực môn còn phồn vinh, mà nàng ở giới tu chân gặp Vô Cực môn, đã chỉ còn lại một môn nhân cuối cùng. Thậm chí người nọ ngay cả Trúc Cơ cũng không tu thành. Điều này nói rõ..."
"Vô Cực môn trải qua cường thịnh phồn vinh, đã biến mất trong lịch sử." Ô Tinh Tinh lẩm bẩm tiếp lời: "Là thế này phải không?"
Tùy Ly: "Ừ."
Hắn dừng lại, nói tiếp: "Gương Hoa Duyên chỉ là một môi giới để chúng ta nhìn thấy những thứ này.”
"Môi giới?"
"Ừ, môi giới đi thông qua một đoạn lịch sử."
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Ý của chàng là... Có lẽ Tuyết quốc thật sự tồn tại ở trong đoạn lịch sử ngàn năm trước sao?"
Tùy Ly: "Đúng vậy. Đi vào trong gương Hoa Duyên, sẽ có vô số tiểu thế giới khác nhau. Có lẽ những tiểu thế giới này chính là lấy từ trong dòng sông lịch sử, cũng chỉ là một mảnh nhỏ bên trong đó."
Ô Tinh Tinh vẫn có chút rầu rĩ.
"Vậy... Vậy cũng chỉ có thể chứng minh, Tân Ngao là người của ngàn năm trước. Chúng ta trở về giới tu chân, cách ông ấy một ngàn năm!" Ô Tinh Tinh hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cha đã chết ở một ngàn năm trước rồi."
Nghĩ như vậy, trái lại càng cảm thấy đau lòng.
Thật giống như chỉ là một ánh sáng không thể nào nắm giữ được.
"Ta nghĩ đến rất nhiều cách. Tạm giữ gương Hoa Duyên, để cho chúng ta lúc nào cũng có thể ra vào Tuyết quốc, nhưng vẫn không thay đổi được chuyện y là phàm nhân. Dùng thần khí cổ, trộm đi đoạn lịch sử kia, vậy chúng ta và y vẫn là hai người của thế giới khác nhau." Tùy Ly dừng lại, nói rất chậm: "Sau đó ta nghĩ đến... Chúng ta có thể tìm được mộ của y."
Ô Tinh Tinh không thích nghe hai chữ "mộ phần" này, nhưng nàng vẫn không nhịn được tiếp tục lắng nghe.
"Chiêu hồn." Tùy Ly nói.
"Có một pháp môn, là chiêu hồn, nặn cốt, nhưng lại giống như người đần độn. Bề ngoài thì không khác gì với người thường cả." Tùy Ly nói đến chỗ này thì dừng lại.
Ô Tinh Tinh ngẩn ngơ, cũng cảm thấy cách này không quá chính đạo.
Giống như sở thích của tà tu vậy.
"Mà thôi... Cách này chỉ là để cho người đã chết nhìn qua giống như người bình thường. Thực tế cái này cũng không phải là người sống, không cần ăn đồ ăn, chịu đau khổ, cũng không cần ngủ, không cần hô hấp... Đây không phải là người." Tùy Ly trầm giọng nói.
"Còn có cách nào khác không?" Ô Tinh Tinh mong chờ nhìn hắn.
"Còn có một cách khác... Sau khi người chết đi sẽ đi Minh giới, nếu phá vỡ Minh giới, có lẽ có thể gặp được y. Có lẽ, y đã đầu thai chuyển thế, trở thành một người khác. Biện pháp này không bằng chiêu hồn. Bởi vì mọi người trong giới tu chân đều chưa bao giờ có người thấy được Minh giới." Tùy Ly nói.
Nói cách khác... Chỉ còn lại chiêu hồn tạo cốt.
Nhất thời Ô Tinh Tinh giống như quả cà héo, ủ rũ nói: "Chàng là đệ tử chính đạo, nếu dùng pháp môn của tà tu, cũng không phải là chuyện tốt."
Đột nhiên Tùy Ly lại nói: "Chính tà có gì khác nhau?"
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu nghi ngờ nhìn hắn, luôn cảm thấy sau khi Tùy Ly đi vào trong gương Hoa Duyên, hình như có nhận thức không giống nhau.
Ô Tinh Tinh nằm trên đầu gối của hắn, thở dài nói: "Lại suy nghĩ thêm một chút đi."
Chỉ là cho dù tiểu yêu quái không được thông minh, cũng biết mang Tân Ngao ra ngoài là một chuyện vô cùng khó khăn. Nếu không ba ngàn thế giới trong gương Hoa Duyên không phải sớm loạn rồi sao?
Hắn không thể tiện tay tạo ra một người giả đặt trong gương Hoa Duyên.
Mà đây là người đã từng tồn tại chân thật.
Nói chung... Đã coi như là một tin tức tốt đúng không?
"Hai đứa các con lặng lẽ ở sau lưng quả nhân nói cái gì?" Tân Ngao sải bước đi vào cửa, không vui nói: "Ngay cả cơm cũng không ăn?"
Ô Tinh Tinh nghe được tiếng của y, có cảm xúc thấp thỏm từ trước đến nay không có.
Nàng vội vàng ngẩng đầu từ trên đầu gối của Tùy Ly, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Cha."
Tân Ngao cảm thấy giọng của nàng rất nhỏ nghe không rõ.
Chờ đến gần, lại nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của nàng, thì càng cảm thấy không đúng lắm.
"Sao thế? Tân Ly chọc con tức giận à?" Ngoài miệng Tân Ngao hỏi thế, nhưng trong giọng nói có chút ý cười.
Y biết rõ lấy sự thông minh của Tân Ly, sao có thể chọc cho Đế cơ tức giận.
Khả năng hắn đắc tội với Đế cơ còn lớn hơn một chút!
Tân Ngao vẫy tay áo một cái, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nói: "Hay là gần đây quá mệt mỏi?"
Ô Tinh Tinh mấp máy môi, chỉ vào cổ tay của Tùy Ly nói: "Hắn gầy rồi."
Tân Ngao bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là sợ Tân Ly bệnh chết.
Nhưng chuyện này... Không có cách nào giải quyết được.
Tân Ngao than thở: "Vô Cực môn luôn có rất nhiều thủ đoạn, cũng không biết có phương pháp có thể trị bệnh cho Tân Ly không."
Tùy Ly chậm rãi nói: "Không sao. Không cần sống lâu như vậy."
"Nói bậy bạ gì đó." Lúc này Tân Ngao tức giận quát một tiếng, ngay sau đó y lại dịu giọng nói: "Các con... Sẽ không nghĩ là chờ quả nhân già rồi, cùng chết với quả nhân chứ?"
Suy đoán này rất hoang đường.
Nhưng Tân Ngao cảm thấy rất có thể.
Suy nghĩ một chút, có chút vui vẻ, nhưng lại có chút không vui.
Dù sao chuyện này nói rõ, con của y rất yêu y.
Bọn họ không thể rời khỏi y.
Tân Ngao sửa lại vẻ mặt, hiếm khi bày ra bộ dạng cha hiền, lời nói chân thành: "Con vẫn nên sống lâu một chút, đừng để cho lão tử chưa chết, con đã chết rồi. Như vậy không phải Đế cơ sẽ khóc mù mắt sao?"
Tùy Ly: "Vâng."
Tân Ngao nghe hắn ngoan ngoãn đáp lại mình, nhất thời không khỏi nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngày thường nhìn bề ngoài thì thằng nhóc Tân Ly này rất là ngoan, thật ra bên trong rất phản nghịch. Sao hôm nay lại tự giác ngoan như thế?
Y lại quay đầu nhìn Ô Tinh Tinh.
Đế cơ cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong mắt có chút thân thiết lưu luyến.
Tân Ngao cảm thấy kỳ lạ.