Sắc mặt Tân Ngao âm trầm, hồi lâu cũng không mở miệng.
Ô Tinh Tinh ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn bộ dạng của Tân Ngao, trong lòng không nhịn được bắt đầu lo lắng chuyện khác.
Ừ, Tân Ngao sẽ không cảm thấy, bọn họ không đủ chân thành với mình?
Hazz, chuyện buồn bực thật sự quá nhiều.
Ngay lúc Ô Tinh Tinh không nhịn được muốn than thở.
Tân Ngao bỗng dưng nói: "Kim Thiền tông gì đó vì sao lại muốn hại Đế cơ?"
Tùy Ly ngẩn ra, ngay sau đó lại tỉ mỉ nói cho y biết.
Tân Ngao nhìn chằm chằm Tùy Ly: "À, thì ra là do con gây họa."
Tùy Ly: "... Vâng."
Tân Ngao lại hỏi hắn: "Con ở trong giới tu chân, có người thân hay không?"
Tùy Ly: "Chỉ có sư trưởng và đồng môn thôi ạ."
Tân Ngao nhìn về phía Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh vội nói: "Vốn lúc trước là có, ta là nở ra từ trong quả trứng. Nhưng mà người ấp ra ta... Cuối cùng đuổi ta đi. Sau đó không có nữa.”
Nàng lại nói đến thị nữ A Tiếu của mình.
Còn có Vô Tương Tử, Qua Dạ Tinh quen biết làm bạn sau đó, còn có Dương Thập Dương Cửu của Phục Hi tông, nàng đều nhắc đến.
Trái lại Tân Ngao rất kiên nhẫn lắng nghe.
Cuối cùng âm thầm tổng kết trong lòng ---
Dù sao, đều là người không có cha có nương.
Dù sao, y vẫn là cha ruột của bọn họ!
Tân Ngao cười một tiếng, nói: "Các con đến chỗ này, trái lại cũng là duyên phận."
Lúc này Ô Tinh Tinh đã buồn ngủ không chịu nổi nữa.
Nàng khó khăn ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài một chút.
Bầu trời gần sáng rồi.
Đầu của nàng gật xuống, sau đó bị Tân Ngao và Tùy Ly đồng thời vươn tay đỡ lấy.
Ô Tinh Tinh có chút tỉnh lại: "... Vâng?"
Tân Ngao nói: "Đi ngủ đi, không còn sớm nữa."
Tùy Ly cũng lên tiếng đáp lại, đứng dậy ôm Ô Tinh Tinh đi.
Tân Ngao lại khẽ thở dài một tiếng: "Khó trách lúc trước Đế cơ cứ nhất quyết đến Kiêm Hà cung tìm con. Quả nhân còn ghen tị, hôm nay suy nghĩ lại một chút, thì ra hai đứa đã sớm quen biết rồ."
Trái lại không còn ghen tị nhiều thế nữa.
Tân Ngao cũng đứng lên, nhìn Tùy Ly ôm Ô Tinh Tinh lên giường.
Mắt thấy Đế cơ quả thật buồn ngủ không chịu nổi, cố gắng mở mắt ra, nhưng cuối cùng vẫn nhắm lại đi ngủ. Tân Ngao trầm giọng nói: "Hai đứa yêu tâm đi, nếu có một ngày đột nhiên hai đứa biến mất, quả nhân cũng sẽ không nổi điên giết người."
Tùy Ly đưa lưng về phía y, nhỏ giọng đáp lại.
"Hai đứa nói sự thật cho ta là tốt rồi... Con cũng đi ngủ đi." Tân Ngao chỉ nói hai câu này, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hôm nay y cũng không so đo Tùy Ly có ngủ lại điện Bạch Hổ hay không, có phải ngủ chung với Đế cơ hay không.
Sau khi Tân Ngao đi ra ngoài, lúc này gọi đến một người.
"Đi truyền lệnh của quả nhân... Bên trong đại lao có một người tên là... Ừ là Thanh Cơ. Giết đi."
Mới vừa rồi Tùy Ly kể lại chuyện có nhắc đến nàng ta.
Một người có lòng dạ không tốt.
Lúc trước đã bị Tân Ly đưa vào đại lao, chắc chắn có chỗ gì đó chọc giận hắn. Hơn phân nửa là có ý độ mưu hại Đế cơ.
Nếu như thế...
Không cần liên quan đến nhân quả trong giới tu chân gì đó, y đến giết là được.
Người cúi đầu bên cạnh Tân Ngao nghe xong thì đáp lại một tiếng, rồi sau đó rời đi.
Sau khi phân phó xong, vốn dĩ Tân Ngao nên trở về điện Câu Dực.
Y đứng ở bên ngoài điện một hồi, giống như là đang ngắm trăng, cũng như là đang suy nghĩ, cung nhân đứng ở một bên thật sự hoảng sợ, nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Hồi lâu sau.
Đột nhiên Tân Ngao xoay người trở lại trong điện.
Lại thấy Tùy Ly vẫn ngồi ở chỗ đó.
Hai người xa xa nhìn nhau.
Tân Ngao sâu xa nói: "Còn chưa ngủ sao?"
Tùy Ly: "Vâng, cha cũng không ngủ sao?"
"Không ngủ được."
Bọn họ ngồi lên chiếc chiếu trải bên cạnh cái giường.
Tân Ngao nhỏ giọng buồn bực nói: "Sao con bé lại sinh ra từ trong trứng chứ?"
Tùy Ly ngẩn ra: "... Ta cũng không biết."
Tân Ngao: "Ồ, vậy bộ dạng vốn có của con bé như thế nào?"
“Đều giống với ở đây."
"Con thì sao?"
"Cũng giống."
Hai người hạ thấp âm lượng thật nhỏ, chậm chạp nói những chuyện vụn vặt với nhau.
Hôm nay đế vương không lên trời.
Nhưng chính vụ vẫn dời đến điện Câu Dực, do Tân Ngao và Tùy Ly cùng nhau xử lý.
Tân Ngao cũng không hỏi Tùy Ly sức khỏe có chịu được hay không
Ở một bên khác.
Trời mới vừa tờ mờ sáng.
Một người giống như một nội thị đi vào trong đại lao.
Hắn ta mặc quần áo màu đen, trầm mặt, chậm rãi đi về phía trước.
Nước đọng văng lên, làm ướt vạt áo của hắn ta.
Lộc cộc, lộc cộc.
Hắn ta chậm rãi đến gần.
Mà lúc này Việt Cơ đang ngồi bên ngoài phòng giam của Thanh Ngưng.
Nàng ta muốn cứu Thanh Cơ, nhưng đã lâu không gặp được Đế cơ, không có cách nào, nàng ta chỉ có thể đi tìm Sở hầu. Nhưng ai cũng biết bây giờ Sở hầu còn chưa lo xong cho thân mình, ngược lại còn cầu xin nàng ta nói mấy lời khen mình trước mặt Đế cơ. Hỏi một chút, Việt cơ mới biết, thì ra Kỷ hầu đã chết, tử trạng thê thảm, dọa cho Sở hầu sợ không nhẹ.
Việt Cơ cũng sợ Thanh Cơ bị chết không được tử tế, lập tức trở về Tiết gia, muốn hỏi Tiết công có cách nào không.
Ai biết được Tiết công cũng sợ chuyện, vẫn luôn mời Việt Cơ đi ra ngoài. Tiết công không muốn đắc tội công tử Tân Ly, nhưng lại sợ lạnh nhạt người có công cứu Đế cơ, cho nên đưa Việt Cơ đến sống ở một căn nhà khác.
Tất nhiên Việt Cơ không chịu.
Nghĩ đến nghĩ lui, nàng ta lập tức đến chỗ này trông nom Thanh Ngưng.
Thanh Ngưng còn châm chọc nàng ta đôi câu: "Những nam nhân kia vốn dĩ ham mê sắc đẹp của ngươi. Lấy sắc phục vụ người ta thì có thể được cái gì. Hôm nay ngươi nhìn rõ rồi chứ?"
Việt Cơ cũng không tức giận, chỉ là thở dài nói: "Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ con muốn ăn đất quan âm? Ăn vỏ cây sao? Thanh Cơ, con lớn lên đến bây giờ không dễ, nương nhất định phải cứu con đi ra."