Sao Ô Tinh Tinh có thể bỏ qua cho mình được? Thanh Ngưng cười lạnh trong lòng.
Lúc này tiếng bước chân dần đến gần.
Lính coi ngục cung kính khom người với người đến.
Lúc này Việt Cơ theo bản năng nhìn người đến một chút.
Người này mang giày ống cao, bên hông treo một cái túi, một tay nhẹ khoác lên bên hông, thân hình cao gầy, nhưng nhìn ra được bên trong là bắp thịt vạm vỡ.
Có lẽ là xuất từ bản năng.
Có lẽ cũng vì nàng ta từng là phu nhân của tướng quân, không ít lần nhìn thấy người bên cạnh cầm đao chém giết.
Việt Cơ lập tức đứng lên, căng thẳng nhìn chằm chằm đối phương, liếm môi một cái, nhỏ giọng hỏi: "Các hạ là ai?"
Người đến, không hề nhìn nàng ta, chỉ nói với lính coi ngục: "Mang người đi đi."
Lúc đầu Việt Cơ cho rằng là muốn dẫn Thanh Cơ đi, nhưng rất nhanh nàng ta kịp phản ứng lại, không, không phải...
Lính coi ngục đi đến chỗ Thanh Cơ.
Đồng thời còn có người mở cửa phòng giam ra.
Việt Cơ không chút nghĩ ngợi nhào về phía người áo đen, động thời vươn tay ra với tay về phía hông người này.
Nơi đó!
Giấu đao!
"Làm gì thế?" Người áo đen gầm lên, không chút suy nghĩ đẩy Việt Cơ ra. Trái lại vốn dĩ hắn ta muốn giơ chân lên đạp, nhưng người này và Thanh Cơ không giống nhau. Người này đã cứu Đế cơ.
"Có phải ngài đã được ra lệnh... Muốn giết con bé?" Việt Cơ run rẩy nói.
"Đây không phải là chuyện của ngươi."
"Nhưng mà... Nhưng mà ta là nương của con bé."
Trái lại Thanh Ngưng không có chút bất ngờ nào.
Đến rồi.
Cuối cùng đã đến rồi.
Cần gì phải ở chỗ này lôi lôi kéo kéo? Thanh Ngưng nhìn chằm chằm Việt Cơ. Nếu không phải Việt Cơ cứu Ô Tinh Tinh, hôm nay sao nàng ta lại rơi vào kết cục bi thảm thế này.
Thanh Ngưng đứng lên, đi về phía người kia.
Giết ta đi!
Có bản lĩnh thì giết ta đi!
Xem thử Phục Hi tông giải thích với Phiêu Miểu tông như thế nào!
Người mặc áo đen lạnh lùng, trầm giọng nói: "Ngươi có ý đồ mưu hại Đế cơ, bị xử ngũ mã phanh thây."
Thanh Ngưng nghe xong trợn to mắt, sợ hãi lui về phía sau nửa bước.
"Niệm tình nương ngươi có công..."
Trái tim Việt Cơ và Thanh Ngưng đều đồng loạt đập thật nhanh.
Những người bên cạnh vội vàng giữ lấy Việt Cơ.
"Để cho ngươi chết toàn thây." Người áo đen nói xong, tiến lên, rút đao, vung lên.
Nhưng ngay vào lúc nguy cấp này, đột nhiên Việt Cơ lại tránh được lính coi ngục, lao về phía trước, lao vào trong phòng giam, lao đến trước cây đao kia.
"Không được... Không được... Cầu xin Đế cơ."
Cổ họng của nàng ta giống như bị cái gì chặn lại, khó khăn nói ra tiếng.
Củng chỉ vào lúc này, Việt Cơ giống như cá lên bờ mềm nhũn ngã xuống, đôi mắt nhắm chặt, không còn hơi thở nữa.
Thậm chí ngay cả một chút thời gian cũng không có để liếc nhìn Thanh Ngưng.
Đầu tiên Thanh Ngưng đờ đẫn trong chốc lát, rồi sau đó giống như mới sống lại, ngồi xổm xuống, nâng Việt Cơ lên.
Việt Cơ không mở mắt.
Nàng ta không động đậy nữa.
Thậm chí không có kêu đau.
"Việt Cơ!" Thanh Ngưng thấp giọng gọi.
Việt Cơ cũng không để ý đến.
Bộ dạng không còn giống với lúc nãy Thanh Ngưng không để ý đến Việt Cơ.
Người mặc quần áo đen nhíu mày, giống như bị làm khó vì biến cố xảy ra đột ngột.
"Việt Cơ!!" Thanh Ngưng lại nâng cao giọng hô lên.
Đầu óc của Thanh Ngưng rất loạn.
Sư tôn, các sư thúc của nàng ta đều rất lợi hại, đúng vậy, bọn họ đều là người tu chân, làm sao không cường đại được? Cho nên nàng ta mới xem thường Việt Cơ như vậy. Sư trưởng Phiêu Miểu tông vung tay một cái, có thể cứu nàng ta.
Mà Việt Cơ lại dùng đến tính mạng.
Thanh Ngưng nhìn chằm chằm vào nàng ta, thân thể không nhịn được mà run rẩy.
Ngươi đã cứu Ô Tinh Tinh,
Ngươi nói tính mạng của Đế cơ quan trọng hơn ta và ngươi.
Vậy bây giờ sao lại?
Mạng của ta quan trọng hơn mạng của ngươi sao?
Ngươi không phải muốn bảo vệ Đế cơ sao?
Thanh Ngưng cắn chặt hàm răng, trong miệng cũng tràn ra mùi máu tươi.
Nàng ta căm ghét lại cực kỳ bi thương nhìn thi thể của Việt Cơ.
Đời này, ngươi như hàng hóa, trăn trở khắp nơi.
Đã từng là phu nhân tướng quân, ngươi không cảm thấy đau khổ sao?
Tại sao ngươi... Muốn cản đao thay ta?
Ngươi chết, ta cũng sống không nổi.
Hắn vẫn sẽ giết ta!
Thậm chí... Thậm chí ngay cả khi ngươi chết đi rồi, cũng vẫn không biết vốn dĩ ta không phải là con gái ngươi.
Ta hoàn toàn không phải là con gái của ngươi.
Ta luôn xem thường ngươi...
Ngươi gửi gắm sai người rồi! Ngươi sai rồi!
Thanh Ngưng run rẩy khàn khàn mở miệng gọi: "Việt Cơ, Việt Cơ..."
Nước mắt nàng ta chảy ra.
"Ta thật sự hận ngươi, Ô Tinh Tinh. Ta muốn ăn thịt ngươi, ngươi là một con yêu quái! Là bởi vì ngươi, cũng là bởi vì ngươi..."
Thanh Ngưng chỉ có sư tôn.
Nàng ta không có cha nương.
Bây giờ đã có.
Nhưng chỉ có một chút, chỉ một chút nữa...
Người mặc quần áo đen nghe lời này thì nhíu mày, hắn ta lau chùi lưỡi dao, không do dự nữa.
Xảy ra ngoài ý muốn, nhưng cũng phải hoàn thành công việc...
Hắn ta quơ đao lên.
Lại rơi xuống.
Thanh Ngưng a một tiếng ngã xuống đất.
Nàng ta trợn to mắt, con ngươi giống như lòi ra, trong đáy mắt giăng đầy tia máu, giống như có chết cũng mang theo hận thù và nguyền rủa.
Lúc tin tức Thanh Ngưng chết truyền đến, Tùy Ly có một chút kinh ngạc.
... Là Tân Ngao ra tay sao?
Chỉ là thật ra ai ra tay, cũng không phải giống nhau sao.
Phiêu Miểu tông đau đớn vì mất ái đồ, dù sao sẽ tính lên trên người bọn họ. Ai bảo bọn họ đều đi vào trong gương Hoa Duyên?
Vốn là muốn giữ lại để Thanh Ngưng nổi điên tự sát.
Tùy Ly hơi cúi đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thôi.
Trái lại lúc người phía dưới cẩn thận nói Việt Cơ cũng mất mạng, Tùy Ly nhíu mày một cái.
Tiểu yêu quái nghe thấy, sẽ khóc vì nàng ta chứ?
Đáng tiếc cho Việt Cơ.
Nàng ta cũng sẽ không biết, vốn dĩ Thanh Ngưng không phải là con gái của mình. Có lẽ nàng ta cần có một đứa bé thân thiết tri kỷ với mình hơn.