Thấy Tùy Ly lặng.
Người phía dưới không nhịn được hỏi: "Việt Cơ bỏ mình, không bằng bồi thường cho người nhà của nàng ta một chút?"
Tùy Ly: "Người nhà?"
"Chính là Tiết gia."
Tùy Ly: "Tiết gia? Bên trong nhà Tiết công? Bọn họ chỗ nào xem nàng ta là người nhà, nếu nàng ta chết, đổi lấy vô số vàng bạc cho Tiết gia, sợ rằng chết cũng không nhắm mắt. An tán cẩn thận, sai người sau này nhớ đi dọn dẹp phần mộ của nàng ta. Nhang đèn cũng không thể thiếu. Lại tìm một người nhận nàng ta làm mẹ nuôi, ngày sau con cái của người này cũng được tính là con cháu của nàng ta, trăm năm ngàn năm, đều phải để cho mộ phần của nàng ta hương khói không dứt."
"... Vâng."
Ngay sau đó Tùy Ly lại bổ sung thêm một câu: "Thanh Cơ thì chôn chỗ khác."
Khi sống lạnh nhạt với nhau,
Sau khi chết cần gì phải chung huyệt?
Người nọ lại lên tiếng: "Vâng."
Rồi sau đó mới lui xuống.
Lúc này Ô Tinh Tinh mới thức dậy, đầu tiên hỏi: "Tân Ngao đâu?"
Tùy Ly nói: "Cha đi chuẩn bị đồ ăn rồi."
"Ừ? Sao cha lại làm." Ô Tinh Tinh kinh ngạc: "À, chắc không nỡ để chúng ta đi, cho nên ngay cả đồ ăn cũng muốn đích thân chuẩn bị đi? Nhưng mà... Nhưng mà... Quả thật đồ ăn cha làm có chút khó ăn."
Tùy Ly bật cười: "Vậy một lát nữa nàng đi nói với cha đi."
Ô Tinh Tinh gật đầu một cái.
Tùy Ly lại cùng nàng nói chuyện Việt Cơ đã chết.
Ô Tinh Tinh ngơ ngác một chút, hồi lâu sau, chỉ có thể than thở một tiếng.
"Việt Cơ là một người nương tốt." Ô Tinh Tinh uể oải nói.
Tùy Ly lên tiếng đáp lại: "Đúng vậy."
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng gì đó, cũng không biết đang suy nghĩ đến cái gì.
Tùy Ly lạnh lùng nói: "Nếu nàng ta không phải là nương của Thanh Ngưng, có lẽ có thể sống tốt hơn."
Ô Tinh Tinh do dự một chút.
Mặc dù nàng ghét Thanh Ngưng, nhưng vẫn nói: "Cũng không nhất định được... Có lẽ đều có duyên phận với nhau cả. Tân Ngao làm cha của người khác, cũng không nhất định có thể làm tốt. Nhưng làm cha của chúng ta, thì vẫn rất tốt."
Tùy Ly nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ."
Hắn thấp giọng nói: "A Tinh, nàng giúp ta nhớ kỹ một câu này đi."
Ô Tinh Tinh: "Câu gì?"
Nàng chớp mắt, nghi ngờ nhìn hắn.
Trí nhớ của hắn vượt xa cả nàng, tự hắn nhớ không tốt sao?
Tùy Ly trầm giọng nói: "Không nên tin trời."
Ô Tinh Tinh: ?
Có ý gì?
Nàng không hiểu.
Nhưng nàng vẫn gật đầu nói: "Được, ta nhớ giúp chàng." Lời này rất đơn giản, chẳng lẽ hắn cũng sẽ quên sao?
Tùy Ly cúi đầu nhìn nàng chăm chú, hắn giơ tay lên sờ vào đôi mắt của nàng nói: "Nếu có một ngày, ta rời đi quá lâu, chờ đến khi nàng gặp lại ta, nàng nhất định phải nói cho ta nghe câu này. Phải tránh tất cả mọi người, chỉ nói cho một mình ta nghe thôi."
Ô Tinh Tinh nghe xong thì lại càng không hiểu hơn.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Không phải chỉ nhớ mấy chuyện này thôi sao?
Rất dễ dàng nhớ mà!
Ô Tinh Tinh vừa mới gật đầu xong.
Bỗng nhiên trước mắt của nàng thay đổi một chút, trong thoáng chốc giống như nhìn thấy hình dạng của gương Hoa Duyên.
Nhiều năm không thấy, đã có chút xa lạ.
Nàng há miệng, chỉ kịp gọi một tiếng "Tùy Ly ---"
Trong giới tu chân.
Cuối cùng gương Hoa Duyên đặt trong đại điện cũng có động tĩnh.
Ánh sáng trắng chợt xuất hiện.
"Nhanh! Đi nhanh báo cho trưởng lão!"
Bên cạnh gương Hoa Duyên đã không có trưởng lão bảo vệ nữa.
Vốn dĩ lúc trước có người của Kim Thiền tông, Phiêu Miểu tông, nhưng bây giờ một người cũng không thấy được.
Chỉ còn lại mấy đệ tử đang cúi đầu, bọn họ vội vàng đứng lên, chạy như điên.
Tuyết quốc.
Tân Ngao đi vào điện Bạch Hổ.
Trong điện trống trơn.
Y quay đầu hỏi cung nhân: "Đế cơ và công tử đâu?"
Cung nhân không hiểu: "Không thấy ạ."
Tân Ngao ngồi xuống.
Nhặt một miếng ngọc bội từ trên bàn lên.
Đó là y tặng cho Tân Ly.
Phía dưới miếng ngọc bội đè hai bức thư.
Một bức thư viết xiêu xiêu vẹo vẹo, gửi cho Tân Ngao.
Một bức thư thì viết nắn nót rõ ràng, gửi cho cha.
Y vươn tay nắm lấy hai bức thư này.
"Quả nhân sẽ không nổi điên." Y nhỏ giọng nói.
Giống như là đang nói cho người biến mất nghe, cũng giống như nói cho mình nghe.
---
"Sư tôn... Tùy Ly trở về rồi." Qua Dạ Tinh đứng ở bên cạnh, nhìn Ninh Dận Kiếm tôn đang ngồi.
Trở về rồi?
Sắc mặt Ninh Dận hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại được.
"Ngươi thấy hắn?" Ông ta hỏi.
"Còn chưa, chỉ là bên Phục Hi tông truyền tin tức, nói là gương Hoa Duyên có động tĩnh."
"À, cũng chỉ là có động tĩnh thôi." Ninh Dận chậm rãi đứng lên: "Chuyện mừng lớn như vậy, tất nhiên phải đi chúc mừng Phục Hi tông rồi."
Trong mắt Qua Dạ Tinh lướt qua một chút xíu phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Sư tôn đưa bọn họ vào gương Hoa Duyên.
Nếu bọn họ thật sự bình an trở về, sư tôn thật sự sẽ chúc mừng bọn họ sao?
Lúc này Phiêu Miểu tông cũng nhận được tin tức.
"Thanh Ngưng trở về rồi!?”
“Sư tôn không có cách nào phân thân, chỉ có thể mời nhị trưởng lão đi trước."
Ô Tinh Tinh ngây ngô ngồi dưới đất.
Nhìn qua bên trái là Tùy Ly, nhìn qua bên phải là Diệp Chỉ Quân.
Nhất thời Ô Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, Thanh Ngưng thật sự đã chết rồi...
Ô Tinh Tinh âm thầm nhíu mày.
Nàng cũng không có cảm nhận thực chất gì với người trăm phương ngàn kế muốn giết mình. Đại khái vì người bên cạnh nàng bảo vệ nàng quá tốt, cho tới nay nàng không trực tiếp đối mặt với sự ác ý của đối phương.
Đang lúc Ô Tinh Tinh còn đang suy nghĩ, hai bên có hai bàn tay vươn ra.
Ô Tinh Tinh: "Hả?"
"Đứng lên đi.” Tùy Ly khàn khàn nói.
Ô Tinh Tinh không thể làm khác ơn là một bên nắm lấy tay Tùy Ly, một bên thì nắm lấy tay Diệp Chỉ Quân, sau đó đứng lên.
Nàng phủi quần áo một chút.
"... Nguy hiểm thật, còn chưa có thối." Ô Tinh Tinh hít hít chóp mũi.