Diệp Chỉ Quân thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Từ sau khi tiến vào gương Hoa Duyên, thời gian giống như bị đọng lại. Sao quần áo có thể bởi vì thời gian trôi qua mà thối được.
Diệp Chỉ Quân nín cười.
Vẫn là đại sư tỷ có tính cách quái dị kia.
Lúc này Ô Tinh Tinh nhận ra được, tay Tùy Ly nắm lấy tay của nàng càng dùng sức hơn.
Không chỉ càng dùng sức.
Hình như hắn còn đang hơi run rẩy.
Ô Tinh Tinh vội vàng quay đầu nhìn sang.
Tùy Ly đúng là đang run rẩy.
Biểu cảm của hắn không có thay đổi gì cả, nhưng sắc mặt có chút trắng bệch. Giống như Tân Ly ở Tuyết quốc. Ô Tinh Tinh phát hiện trong mắt của hắn tràn đầy âm trầm, giống như tối om không nhìn thấy cái gì.
Tùy Ly." Nàng không khỏi khẽ gọi một tiếng.
Tùy Ly lại không đáp lại.
Giống như đang có một sự đau đớn to lớn hạ xuống trên người của hắn.
Sau đó hắn không kịp đề phòng mà quỵ xuống trên đất.
Làm cho Ô Tinh Tinh cũng bị lảo đảo theo.
Diệp Chỉ Quân cũng cảm giác được, nghiêng đầu lên tiếng: "Tùy Ly?"
Tùy Ly lại lần nữa ngẩng đầu, giữa môi có chút máu chảy ra. Hắn lạnh nhạt giơ tay lên lau, lúc này mới chậm rãi đứng lên. Nhìn vào mắt của hắn, lúc này đã khôi phục bình tĩnh rồi.
Hắn nói: "Không có chuyện gì."
Ô Tinh Tinh có chút thấp thỏm, nhất thời không có để ý không nên lãng phí máu dính trên mép của hắn.
Nàng sờ lấy cổ tay của hắn.
Sau đó bị Tùy Ly nắm càng chặt hơn.
"Không có chuyện gì." Tùy Ly lại nói lần nữa, lần này chỉ nói cho Ô Tinh Tinh nghe.
Lúc này Ô Tinh Tinh cũng chỉ có thể đáp: "Ừ."
Nàng cảm thấy hình như trên người Tùy Ly có gì đó thay đổi, nhưng lại giống như không có.
Hắn điều chỉnh lại vẻ mặt, sắc mặt dần không tái nhợt nữa, lập tức khôi phục lại bộ dạng đại đệ tử của Phục Hi tông.
Lúc này đệ tử đi gọi người cũng đã trở lại.
Mọi người nhanh chóng chạy đến, không bao lâu sau trong điện đã đầy người.
Nhưng cũng không có nhiều người giống như Tùy Ly tưởng tượng.
Phục Hi tông chỉ có Tam trưởng lão đến, Phiêu Miểu tông cũng chỉ có Nhị trưởng lão, Kiêm thiền tông không có Vô Tương Tử, cũng không thấy vị Thượng sư Tế Không kia. Trái lại môn hạ đệ tử rất nhiều.
Chuyện này cũng không kỳ quái, lúc ấy các tông môn là đến tham gia đại điển kết lữ của hắn và Ô Tinh Tinh, rồi sau đó bọn họ đi vào trong gương Hoa Duyên, trong chốc lát cũng không đi ra được, tất nhiên những người này cũng sẽ trở lại tông môn của mình.
Nhưng Phục Hi tông, Phiêu Miểu tông không nên chỉ có những người này đến.
Sắc mặt Tùy Ly hơi lạnh lùng, trong lòng biết có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Tùy Ly!"
"Chỉ Quân!"
Nhất thời Tam trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, chờ nhìn thấy Ô Tinh Tinh thì lập tức vui vẻ nói: "Ô cô nương, cũng may Ô cô nương cũng bình an trở về."
Ông ta vừa nói xong, vẻ mặt của những người xung quanh đều thay đổi.
Ninh Dận Kiếm tôn, thượng sự Tế Không đều nói nàng là yêu quái.
Hôm nay nàng bình an trở về.
Vậy không phải nói rõ bọn họ vô cớ chỉ trích nàng sao?
"Thanh Ngưng đâu?”
Lúc này mọi người mới phát hiện một chuyện kinh người.
Thanh Ngưng tiên tử... Lại không có thấy?
Không thể nào!
Lịch luyện trong gương Hoa Duyên khó khăn, nhưng ngay cả vị Ô cô nương này cũng đi ra, sao Thanh Ngưng tiên tử có thể xảy ra chuyện gì được?
Phiêu Miểu tông cũng nghĩ như vậy.
Sao có thể chứ?
Trừ phi Thanh Ngưng xảy ra chuyện gì!
"Dám hỏi Tùy Ly đạo quân, Thanh Ngưng ở chỗ nào? Vì sao không trở về với các ngươi?" Người của Phiêu Miểu tông tiến lên một bước trầm giọng nói.
Tùy Ly nhàn nhạt nói: "Thanh Ngưng tiên tử? Sao vậy? Nàng ta cũng đi vào trong gương Hoa Duyên sao?"
Người Phiêu Miểu tông ngẩn ra, lúc này mới ý thức được, lúc ấy khi Tùy Ly đi vào gương, Thanh Ngưng là đi theo ở phía sau, Đừng nói Tùy Ly không biết, lúc ấy bọn họ cũng không ngờ Thanh Ngưng sẽ hành động như vậy.
"... Đạo quân chưa từng nhìn thấy nàng sao?" Người Phiêu Miểu tông tự biết đuối lý, hơi chột dạ hỏi lại.
Tùy Ly: "Các hạ nghĩ sao?”
Phiêu Miểu tông lại cứng họng, bà ta quay đầu nhìn về phía Ô Tinh Tinh, trong lòng có chút không vui, nói: "Đạo quân thật sự có bản lĩnh, có thể mang Ô cô nương và Diệp cô nương không bị hao tổn trở về."
Tùy Ly: "Các nàng đều là tự mình tu hành viên mãn."
Hắn nói xong, nhìn về phía người của Kim Thiền tông: "Vị này là?"
Người của Kim Thiền tông còn đang nhìn gương Hoa Duyên đến ngây ngẩn, nghe được lời của Tùy Ly, mới vội vàng tỉnh táo lại: "Tế Minh. Đạo quân cứ gọi ta là Tế Minh."
"Tế Minh thượng sự vẫn luôn nhìn gương Hoa Duyên, có thể nhìn ra được cái gì không?" Tùy Ly không lạnh không nóng nói.
Tế Minh trẻ tuổi hơn rất nhiều so với Tế Không, còn là một hòa thượng có mấy phần đẹp nữa.
Tế Minh vội nói: "Không dám xưng là thượng sư." Tiếp đó y nói: "Gương Hoa Duyên này..."
"Ừ?"
"Không biết vị nào hoàn thành hành động vĩ đại phổ thế độ người? Tu vạn thiên công đức!" Giọng điệu của Tế Minh có hơi kích động: "Người tích lũy được công đức như thế này, còn là Đại Nhã thượng sư lúc trước của tông môn ta."
Ô Tinh Tinh lộ ra vẻ không hiểu.
Đây là ai?
Tam trưởng lão Phục Hi tông giống như nhìn ra được nghi ngờ của Ô Tinh Tinh, lập tức mở miệng: "Đại Nhã thượng sư là bởi vì lúc trước cứu đời độ người cho nên tu hành bị chậm chạm. Đến lúc viên tịch, cũng mới khó khăn đến Hóa thần. Ông ấy là người thật sự mang lòng từ bi lớn. Tin đồn ông ấy từng cứu cả một lục địa. Đếm một chút cũng là 10 triệu tính mạng. Ông ấy không phi thăng được, cũng là một tiếc nuối lớn trong giới tu chân.”
Như vậy cũng coi như thổi phòng Kim Thiền tông một trận.
Chỉ là nói xong, Tam trưởng lão lập tức hối hận. Kim Thiền tông lừa gạt Tùy Ly và thê tử của mình đi vào gương Hoa Duyên, ông ta còn nịnh nọt bọn họ làm gì?