Vốn dĩ thị nữ không muốn đi, nhưng nghĩ đến đứa bé trong lòng mình, hơn nữa thiếu nữ lớn lên vô cùng xinh đạp, ra tay cũng biến hóa kỳ lạ, vẫn là đi nhanh thì hơn.
Thị nữ vừa đi, Ô Tinh Tinh đã phong bế miệng của hai tặc nhân kia.
Nàng nói: "Quý Viên chết rồi."
Quận vương phi ngẩn ngơ, hoàn toàn chưa lấy lại được tinh thần: "... Cái gì?"
Ô Tinh Tinh nói: "Ta mang theo tro cốt của hắn trở về cho các ngươi."
Cũng coi như hết tình hết nghĩa, nàng nghĩ.
Quận vương phi: "Như vậy sao..."
Ô Tinh Tinh: "Ngươi đừng quá đau buồn."
Quận vương phi lắc đầu: "Ta không có đau buồn. Hắn rời đi thì bặt vô âm tích, khổ sở nhất chính là cha mẹ chồng của ta." Nàng ấy nhìn Ô Tinh Tinh, bất đắc dĩ cười nói: "Mới vừa rồi ta còn cho rằng nỗi niềm khó nói của ngươi là muốn làm Quận vương phi đó."
Ô Tinh Tinh: "Ta làm Quận vương phi làm gì?"
Quận vương phi cười nói: "Bởi vì ta biết Quý Viên đã từng thích một vị Ô cô nương, sau đó cô nương kia đến phủ, cha mẹ chồng của ta thật đúng là có lòng muốn nạp nàng."
Ô Tinh Tinh nhăn mặt nhăn mũi: "Ta mới không muốn đâu." Nàng dừng lại một chút, lớn tiếng cường điệu: "Ta thích Tùy Ly."
Quận vương phi gật đầu: "Vâng, cho nên là ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Ô Tinh Tinh liếm môi nói: "Ngươi cũng không phải là tiểu nhân... Ngươi là một mỹ nhân."
Quận vương phi cười một tiếng: "Vâng, cảm ơn lời khen của Ô cô nương. Vậy ta cũng không giấu diếm nói cho cô nương biết, thật ra tin tức mà ngươi mang về cho ta, chính là một tin tức tốt.”
"Hả?”
"Quý Viên đi rất dứt khoát, cha mẹ chồng ta lo lắng tước vị truyền xuống trong tương lai, Cho nên có đứa bé này. Nhưng làm cha nương, tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện tìm kiếm Quý Viên. Bây giờ có tin tức, bọn họ cũng có thể hoàn toàn tuyệt vọng. Ta ở phủ quận vương sống khá tốt, bởi vì ta là nương của tiểu quận vương tương lai. Từ đây địa vị của ta và đứa bé này sẽ không bị dao động. Nhất là hôm nay có mặt của tặc nhân, bọn họ sẽ càng coi mẹ con chúng ta như trân bảo. Nếu ở trong Đô thành này, cũng không có mấy nữ nhân nào sống tốt hơn ta."
Cực kỳ phức tạp!
Ô Tinh Tinh không hiểu lắm.
Nàng lại: "Tóm lại, đối với ngươi là chuyện tốt đúng không? Ngươi sẽ không đau lòng khổ sở? Trái lại thở phào nhẹ nhõm đúng không?"
"Ừ, Có lẽ Ô cô nương sẽ cảm thấy ta ích kỷ vô tình đi."
Ô Tinh Tinh lắc đầu một cái: "Tại sao ta lại cảm thấy ngươi ích kỷ vô tình, ngươi không đau buồn là tốt rồi, Mới vừa rồi ta còn sợ ngươi khóc, ta không biết dỗ dành người ta."
Quận vương phi che miệng bật cười, nàng ấy nhìn Ô Tinh Tinh: "Ngươi thật đáng yêu."
Sau đó lại nói tiếp: "Ô cô nương trưởng thành hơn một chút so với lúc đó."
Ô Tinh Tinh lên tiếng đáp lại: "Đúng vậy."
Nàng ở Tuyết quốc sống mươi mấy năm không buồn không lo.
Nàng cũng cảm thấy mình đã trưởng thành rất nhiều rồi.
"Mới vừa rồi chiêu kia rất nhanh nhẹn lưu loát, tràn đầy sắc bén. Nhưng tâm tính vẫn không thay đổi. Trong lòng Ô cô nương, cất chứa một trái tim vĩnh viễn ngây thơ hồn nhiên, lại hiền lành đáng yêu không thay đổi." Quận vương phi nhìn nàng nói.
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sao cứ khen nàng nhiều thế?
Ô Tinh Tinh có chút không chống cự được, hơi di chuyển chân một chút, nói: "Vậy ta sẽ không đi đến phủ quận vương nữa, ta đi đây."
Quận vương phi gọi nàng lại: "Chỗ mà vị tiên nhân kia đi ở rất xa sao?"
Ô Tinh Tinh: "Ừ, đúng vậy."
Quận vương phi nở một nụ cười thật dịu dàng: "Cảm ơn Ô cô nương đã truyền tin. Ta chúc cho Ô cô nương mặc kệ ở chỗ nào cũng sẽ gặp lại vị tiên nhân kia, sớm ngày hoàn thành tâm nguyện."
Ô Tinh Tinh: "Được."
Lúc thị nữ trở lại, trong sân đã không còn nhìn thấy bóng người của thiếu nữ nữa.
Thị nữ cẩn thận hỏi: "Nàng đi rồi?"
Quận vương phi: "Ừ."
“Nô tỳ nhớ ra rồi, có phải nàng chính là vị tiên tử kia không? Bệ hạ còn xây tượng cho nàng."
“Đúng vậy."
Thị nữ do dự nói: " Không phải trong phủ có lời đồn, nói quận vương là đuổi theo nàng sao? Vậy nàng đến tìm ngài..."
“Đó là tro cốt của quận vương." Quận vương phi chỉ thứ đặt trên bàn đá: "Tiên tử là đến đưa đồ."
Thị nữ sợ hết hồn: "Cái, cái gì? Quận vương... quận vương..."
"Tiên tử còn sợ ta thương tâm quá độ, còn ban phúc cho ta, muốn ta dẫn theo công tử sống thật tốt." Quận vương phi chậm rãi nói.
Nhất thời thị nữ hơi ngẩn ra.
Sau đó nàng ta kịp phản ứng lại lời này của Quận vương phi có bao nhiêu quan trọng.
Nói cái gì mà "có mới nới cũ" "nổi máu ghen tuông" đều không có ý nghĩa vào giờ phút này nữa.
Sau nửa canh giờ.
Đội nhân mã của phủ quận vương nhanh chóng chạy đến.
Nương của quận vương Yếu phu nhân mở miệng là tâm can bảo bối, vội vàng đón mẹ con Quận vương phi đi.
Lại qua nửa canh giờ.
Người ở trong cung cũng đến.
Nói là quốc vương nghe tiên nhân đến, còn ban phúc cho Quận vương phi, thì muốn lấy một vật mà Quận vương phi mang lúc gặp tiên nhân, cũng muốn dính một chút tiên khí.
Quận vương phi thoải mái giao ra.
Trong lòng quốc vương vui mừng, lại ban thưởng vô số.
Bởi vì quốc vương vui mừng, trong phủ quận vương cũng không tiện có tiếng khóc.
Cộng thêm Quý Viên mất tích đã lâu, hôm nay quận vương phủ cũng đã có cuộc sống mới, trái lại tin hắn ta chết cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Quận vương phi khảy nhánh cây vươn đến gần cửa sổ.
Nàng ấy nghĩ, không có người nào đau buồn cho hắn ta, chắc ở dưới suối vàng hắn ta rất vui đi. Dù sao loại người giống hắn ta, nếu thật sự có người vì hắn ta khóc, hắn ta mới thật sự là ở dưới suối vàng hối hận không kịp.
Thị nữ vội vàng đóng cửa lại: "Tuy nói là gần lập xuân, nhưng còn có mấy phần lạnh, thân thể Quận vương phi quý trọng, không thể bị bệnh được."
Xem đi, càng cung kính hơn.
Quận vương phi cười một tiếng.
Mỗi ngày nàng ấy đều sẽ niệm tên của vị Ô cô nương kia, cầu phúc cho nàng, làm việc thiện, tích công đức cho vị Ô cô nương kia, cho đến khi nàng ấy chết đi...
Sau khi Ô Tinh Tinh rời khỏi Đô thành không xa, thì nghe được tiếng sấm vang lên ở chân trời.
Trời muốn mưa sao?
Ô Tinh Tinh lấy túi trữ vật ra, không tìm được tị thủy châu ở chỗ nào.
Đó là thứ lúc gần đi Tam trưởng lão kín đáo đưa cho nàng.
Nghe nói là lấy ở chỗ tông môn khác.
Cũng là do trong túi trữ vật có quá nhiều kiếm.
Kiếm khi áp hết khí tức của tất cả vật phẩm.
Trong túi trữ vật, đám cổ kiếm giống như cảm giác được, không đồng ý kêu lên.
Nhưng có âm thanh còn kêu lớn tiếng hơn bọn nó.
"Ầm!"
Tiếng sấm nơi chân trời vang thật to bên tai.
Dọa cho Ô Tinh Tinh giật mình.
Thậm chí trong một cái chớp mắt, nàng cảm thấy sấm sét kia là đánh xuống chỗ mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời một chút.
Một đám mây đen thật lớn.
Mây đen xà xuống, giống như là muốn rơi xuống chỗ nàng.
Ô Tinh Tinh nhíu mày một cái, cưỡi gió rời đi.
Hôm nay linh khí trong Trường Thiên quốc sung túc, nàng cũng có thể bay đi.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện.
Đám mây lớn kia... Ừ?
Đi theo nàng!
Ô Tinh Tinh trợn to hai mắt, trong lòng nghĩ có phải là tông chủ Phiêu Miểu tông đi theo không, mây đen chính là pháp bảo gì đó của ông ta.
Ngay lúc này, trong mây đen thoáng qua một tia sấm sét.
Trong sấm sét có chút ánh sáng màu tím, từng tia một, còn to hơn cả eo của người lớn nữa.
Ô Tinh Tinh nghĩ trong đầu.
Có chút quen mắt.
Là... Lôi kiếp????
Đô thành của Trường Thiên quốc cũng nhanh chóng nhìn thấy dị trạng ở chỗ chân trời.
Thậm chí dị trạng này còn kích động quốc vương.
Quốc vương leo lên thành cao, lập tức quỳ lạy, kích động nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Là tiên nhân là tiên nhân! Lần trước cũng là dị trạng này! Không không, lúc này còn lợi hại hơn nữa!" Ông ta kích động nói.
Sau khi quốc vương say mê tu tiên, thì đã đọc không ít sách cổ.
"Đây là nhất định muốn độ kiếp phi thăng. Muốn chân chính trở thành thần tiên!" Quốc vương khẳng định nói.
Ông ta vội vàng quay người lại hỏi: "Đồ quả nhân bảo các ngươi lấy ở chỗ Quận vương phi đâu?"
"Quốc vương, đã được đưa vào cung rồi."
"Được được!"
Quốc vương của Trường Thiên quốc rất vui vẻ, trong lòng lại xem trọng Quận vương phi mấy phần.
Lại nói đến hòa thượng Tế Không đi được nửa đường, cũng thấy dị trạng này.
Một tia!
Lại một tia!
Lôi kiếp thi nhau đánh xuống.
Mỗi một lần đánh xuống, bầu trời chứa đầy mây đen sáng lên như ban ngày.
Nói khoa trương một chút, lôi kiếp kia giống như muốn xé rách bầu trời vậy.
Tế Không cũng không biết, dừng chân nhìn lại, chờ khi ánh sáng khiếp người nhức mắt hoàn toàn biến mất trong trời đất, ông ta mới bừng tỉnh.
Ông ta nên đuổi theo Ô Tinh Tinh.
Ừ?
Chờ chút.
Sắc mặt Tế Không thay đổi lớn.
Sao khí tức của nàng đã biến mất trong trời đất rồi?
Lôi kiếp mới vừa rồi, là đánh xuống nàng sao?!