Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 420

Chương 420 -
Chương 420 -

Ô Tinh Tinh cảm thấy dường như mình đã mơ một giấc mơ thật dài.

Giấc mơ qua đi.

Nàng nhớ tới cả những ký ức của mình khi còn bé ở trong trứng.

Thần trí cũng giống như về lại lúc ngây thơ mới sinh.

Nàng mơ màng hồ đồ mà khóc một hồi, khi mở mắt ra lại thì thấy trước mặt dựng nửa tấm bia đá, bên trên khắc “Động thiên phúc địa”.

Nơi này… Là nơi nào?

Ô Tinh Tinh nhìn quanh một vòng.

Lại đều là biển mây mênh mông, sương khói lượn lờ, con đường dưới chân dùng nhánh cây để lót, không biết kéo dài về phương nào.

Nơi này… Không phải Trường Thiên Quốc.

Không phải nàng đang bị lôi kiếp đuổi theo đánh sao?

Trước mắt Ô Tinh Tinh mờ mịt, đứng tại chỗ chờ không biết bao lâu, dù sao nàng cũng cảm thấy rất lâu.

Nàng thật sự không chờ được nữa, quyết định tự mình đi đến phía trước.

Ở phía sau nàng.

Một trận gió phất tới, thổi tan chút mây mù.

Chỉ thấy phía sau của nửa tấm bia đá, bên trên khắc “Nhất trọng thiên”.

Lại không biết qua bao lâu, mới có một thiếu niên ăn mặc như đạo đồng, một tay xách theo bầu rượu, lung lay mà đi tới bên cạnh tấm bia đá.

“Sao mà, sao mà ngã nữa rồi?”

“Cái đồ lười nhác, ngay cả điện, điện Tiếp Dẫn cũng, cũng không có người.”

Thiếu niên lắp bắp mà nói hết câu, nâng tấm bia đá dậy, lại giơ tay làm một pháp thuật.

Tấm bia đá kia đã được chữa trị như lúc ban đầu trong giây lát.

Thiếu niên đứng ngay bên cạnh tấm bia đá, nhìn xung quanh, đợi một lát. Thấy bốn phía vẫn chỉ có mây mù trôi nổi, nên cũng xách bầu rượu lại đi xa.

“Thôi, dù sao cũng không có người gì đến.”

Bóng dáng của thiếu niên dần dần ẩn vào trong mây, mơ hồ không rõ.

Mà mặt sau của tấm bia đá kia lại một lần nữa hiện lên mấy dòng chữ rõ ràng ——

“… Đi đến Cự Môn Tinh, thấy điện Tiếp Dẫn thì vào, lấy ngọc bài, dùng ngọc bài ra vào các động phủ tiên sơn. Không được lên Nhị Trọng Thiên. Không được vào cấm địa……”

Xuống chút nữa, đó là một bức bản đồ sao trời dày đặc.

Mà mặt sau của bản đồ, thế mà còn có một hàng chữ kèm theo.

Hàng chữ kia lớn nhỏ không đồng đều, hình như phần sau là mới thêm vào.

Bên trên viết:

“Chớ vào Quần Thanh Quan”.

“Chớ vào Ban Lan Động”.

“Chớ vào U Sơn”.

……

Bên này Ô Tinh Tinh cũng không biết đã đi được bao xa, không nhìn rõ con đường phía trước, cũng không nhìn thấy phía sau.

Nàng dứt khoát sử dụng thuật súc địa thành thốn.

Mới học với Tam trưởng lão xong đó.

Vừa thi triển xong, còn lợi hại hơn so với lúc trước học nữa.

Chỉ trong nháy mắt, đã ở ngoài trăm trượng.

“Sao ta lại trở nên ngày càng lợi hại?” Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói thầm.

Ô Tinh Tinh lại thử lần nữa, dễ như trở bàn tay đã đi được ngàn dặm.

Đến khi bất tri bất giác dừng lại bước chân, trước mặt đã có một toà núi lớn đứng sừng sững.

Nơi này có người không nhỉ?

Ô Tinh Tinh đi về phía núi lớn.

Chưa đi được bao xa, nàng đã gặp được một bóng người.

Bóng người kia là một ông cụ đầu đầy tóc bạc, chòm râu hoa râm rũ cả xuống đất, khi đi đường thì run run rẩy rẩy.

Dáng vẻ như là có thể tắt thở ngay bất cứ lúc nào vậy.

Ô Tinh Tinh không chút nghĩ ngợi đã vươn tay ra, xoay người đỡ ông ấy một cái.

Bỗng dưng ông cụ ngẩng đầu, hoàn toàn không nghĩ tới nơi này sẽ xuất hiện một… cô nương?

Ông cụ và nàng bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đều yên tĩnh trong một cái chớp mắt.

“Trông ông có vẻ sắp chết.” Ô Tinh Tinh nói.

Ông cụ ngây người một chút.

Sau đó lắc đầu, thở dài nói: “Nếu là như thế thì tốt rồi.”

Ông cụ hỏi: “Ngươi từ trọng thiên nào tới? Trước kia chưa từng gặp qua ngươi.”

Ô Tinh Tinh: “Trọng thiên nào? Ta tới từ nhân gian.”

Mặt ông cụ lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao có thể? Nơi này không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy có tu sĩ phi thăng từ nhân gian tới.”

Ô Tinh Tinh còn khiếp sợ hơn cả ông ấy: “Ta phi thăng rồi?”

Ông cụ dở khóc dở cười: “Ngươi ngay cả việc mình có phi thăng thành tiên hay không cũng không biết?”

Ô Tinh Tinh: “Ta chỉ thấy có sấm sét đuổi theo ta đánh.”

Ông cụ càng dở khóc dở cười hơn: “Sao lại có tu sĩ hồ đồ như ngươi vậy chứ? Ngay cả phi thăng như thế nào cũng không biết.” Nói tới đây, ông cụ đột nhiên khựng lại, sắc mặt ngơ ngẩn, dường như gợi lên hồi ức gì đó.

“… Ngược lại cũng còn có người thứ hai.” Ông cụ nói, “Năm đó ta cũng như ngươi mơ màng hồ đồ như vậy. Chỉ là năm tháng đã lâu, thế mà sắp quên mất rồi.”

Ông ấy nhìn Ô Tinh Tinh hỏi: “Ngươi biết được đây là nơi nào không?”

Ô Tinh Tinh nói: “Không biết.”

“Nơi này là Nhất trọng thiên, ngọn núi trước mặt ngươi tên là U Sơn. Ngươi mơ màng hồ đồ tiến vào nơi đây, chắc là điện Tiếp Dẫn không có người đến tiếp dẫn tu sĩ mới phi thăng tới. Việc này cũng không kỳ quái, rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi không có tu sĩ phi thăng. Không có người tiếp dẫn nói tỉ mỉ cho ngươi, đương nhiên ngươi cũng không rõ làm sao để sống ở chỗ này trong tương lai…”

Ô Tinh Tinh suy nghĩ: “Ừm, ta không muốn sống ở đây.”

Ông cụ bật cười: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

Ô Tinh Tinh nói: “Ta muốn tìm Thanh Nguyên tiên quân, có lẽ là hắn ở Bát trọng thiên, có lẽ là ở…”

Ông cụ kinh ngạc mà nhìn nhìn nàng, ngắt lời nói: “Là ở Cửu trọng thiên.”

“Đi đến Cửu trọng thiên như thế nào?”

“Ngươi không đi đến Cửu trọng thiên được.”

Ô Tinh Tinh ủ rũ: “Bởi vì cấp bậc nghiêm ngặt, dưới Cửu trọng thiên đều không đi được sao?”

“Không sai. Ngươi vẫn rất rõ ràng quy củ đấy.”

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Nếu như ta nhất định phải đi thì sao.”

“Vậy ngươi phải học được sinh hoạt ở chỗ này như thế nào trước.” Ông cụ nói.

Ô Tinh Tinh nhăn mày lại: “Được rồi, vậy ta học cái này trước đi.”

Ông cụ cười nói: “Đi thôi, đến động phủ của ta, để ta dạy ngươi. Bây giờ không được như xưa, không thể dừng ở bên ngoài quá lâu. Nếu không không biết lúc nào đụng phải tộc A Tu La phá cảnh mà vào.”

Bình Luận (0)
Comment