Tiên ông nhất thời hận đến ngứa răng: “Ông ta lợi hại như vậy, còn ở lại Nhất trọng thiên của chúng ta làm gì?”
“Ai biết được.” Tiên đồng thở dài thật mạnh.
“Những Nhân tộc tu sĩ này đúng là chọc người ta ghét, làm thần tiên cũng không có quy củ, chỉ biết kéo bè kéo cánh. Bây giờ tộc A Tu La xâm lấn theo quy mô, đang vào lúc Tiên giới sinh tử tồn vong, ông ta và U Sơn, còn có những quái vật của Ban Lan Động nữa, thế mà lại đứng ngoài cuộc! Thật sự nên mời Thanh Nguyên tiên quân hạ mình, chém giết hết bọn họ đi cho rồi.”
“Ngươi nói bậy gì đó hả? Thanh Nguyên tiên quân là kiểu mà có thể mời được với việc nhỏ này à?”
“Phải phải, là miệng của ta làm càn.”
Lúc này có một tiên ông đột nhiên chen vào nói: “Ta biết vì sao lão già ở Quần Thanh Quan kia cứ mãi ở lại Nhất trọng thiên không chịu đi. Mấy trăm năm trước ta có nghe nói nói, nói là đang chờ đồ đệ của ông ta đấy.”
“Chờ đồ đệ? Chờ đồ đệ ông ta phi thăng?”
“Đúng vậy.”
“Xì, ông ta ở Nhất trọng thiên đã bao nhiêu năm rồi? Đến nay mà đồ đệ kia của ông ta còn chưa phi thăng, vậy chắc đã sớm hóa thành xương trắng rồi!”
“Các ngươi còn có tâm tình nói chuyện về lão già kia à? Mau nghĩ cách bỏ chạy đến Nhị Trọng Thiên đi!” Tiên đồng gấp đến độ dậm chân.
“Không có chiếu lệnh của thượng tiên, sao chúng ta đi lên Nhị Trọng Thiên được? Còn không bằng chạy về phía Quần Thanh Quan cho rồi.”
“… Cũng là một cách, đi thử xem.”
Mấy tiên nhân ở Nhất trọng thiên này, nào có một chút tiên phong đạo cốt trong tưởng tượng của tu sĩ.
Trừ việc ăn mặc giống như một tiên nhân, chạy trối chết như vậy, ngược lại cũng chẳng có gì khác so với “Con kiến” ở thế gian.
Chờ đến khi bọn họ chạy trốn vào Quần Thanh Quan, có một tiên ông đã bị tộc A Tu La bắt đi.
Người còn lại thì sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối bời
“Đạo nhân! Đạo nhân mau mau mở cửa ra!” Tiên đồng hô to.
Vừa nói xong.
Thật đúng là cửa được mở ra.
Trong lòng tiên đồng đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó thì vui vẻ.
Lão già này đổi tính rồi?
Lại thấy sau khi cửa mở ra.
Ông lão với bộ râu chấm đất, run rẩy mà dẫn một thiếu nữ tuổi thanh xuân đi ra.
Thiếu nữ kia cực kỳ mỹ lệ, băng cơ ngọc cốt, mặt mày linh động.
Bọn họ ngẩn ngơ, thầm nghĩ chưa từng gặp mặt… Suy nghĩ vừa mới đến đây. Thiếu nữ kia lại đi về phía trước hai bước. Trong sự xa lạ lại mang theo hơi thở cường đại có chút quen thuộc, đột nhiên bao phủ đoàn người tiên đồng.
Hai đầu gối của tiên đồng mềm nhũn, quỳ xuống ngay.
Chỉ nghe được vài tiếng “bình bịch” liên tiếp.
Một người hai người, tất cả đều quỳ.
Ông lão thấy thế thì bật cười: “Hôm nay khách khí thế, tới quỳ gia gia của ngươi à?”
Hay cho một câu cực kỳ mạnh mẽ thô tục.
Khuôn mặt tiên đồng vặn vẹo, phẫn nộ nổi lên từ trong lòng. Nhưng hắn ta lại không làm được gì hết, chỉ run run rẩy rẩy, nơm nớp lo sợ.
Chỉ nghe âm thanh trong trẻo của thiếu nữ nói: “Bọn họ là ai vậy?”
“Là tiên nhân ở Nhất trọng thiên. Bọn họ sinh ra ở nơi này, nên cũng phải canh giữ nơi này, cả đời cũng không rời đi.” Ông lão nói đến cuối cùng, còn mang theo một tia khinh thường.
“Tiên nhân nơi này đều sợ ông như vậy ư? Còn quỳ xuống với ông nữa?” Thiếu nữ tò mò hỏi.
“Ha ha, bọn họ sợ ta. Bởi vì Nhất trọng thiên không có người đánh thắng được ta. Nhưng ngày thường bọn họ cũng sẽ không quỳ với ta, chỉ cách ta rất xa. Lại nói với mỗi tu sĩ mới phi thăng đến rằng, ở Quần Thanh Quan có một người điên. Lúc ấy nếu như ngươi đụng phải người tiếp dẫn của ngươi, chắc là hắn ta sẽ nói với ngươi như vậy.”
Rốt cuộc lúc này tiên đồng chịu đựng việc tim đập nhanh không thể chống cự trong nháy mắt.
Hắn ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn thiếu nữ: “Nàng là tu sĩ phi thăng đến?”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiên đồng kinh ngạc vô cùng: “Sao có thể? Đã mấy trăm năm, không, hơn một ngàn năm chưa từng nhìn thấy có tu sĩ mới phi thăng.”
Tiên đồng bò dậy, chỉ vào thiếu nữ nói: “Đạo nhân đừng vội gạt ta. Trên người nàng có hơi thở của tiên quân, chỉ sợ là mới xuống từ Bát trọng thiên…”
Ông lão cũng hoa cả mắt.
Ông ấy buồn bực mà nhìn thiếu nữ ở bên cạnh: “… Phải vậy không?”
Thiếu nữ, cũng chính là Ô Tinh Tinh, nàng lại càng ngốc hơn.
“Ta thật sự đến từ nhân gian.”
Tiên đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bằng không đạo nhân cho rằng vì sao chúng ta sẽ vô cớ quỳ với ngươi? Chúng ta quỳ chính là tiên quân thôi.”
Ô Tinh Tinh nghĩ rồi lại nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: “À, ta biết chuyện gì xảy ra rồi. Có lẽ, chắc là… hơi thở của Thanh Nguyên tiên quân.”
Ai mà chưa từng nghe qua đại danh của Thanh Nguyên tiên quân chứ?
Sắc mặt của mấy tiên nhân thay đổi, thậm chí cũng không rảnh lo nói đến chuyện tộc A Tu La lại phá vách chướng trước đó.
Tiên đồng kinh dị mà đánh giá Ô Tinh Tinh, buột miệng thốt ra: “Nhưng trên người của ngươi… vì sao lại có khí tức của Thanh Nguyên tiên quân?”
Tu sĩ Nhân tộc phi thăng đến giống như ông lão vậy, cũng không mẫn cảm với khí tức lắm.
Mà tiên nhân vốn là sinh ra và lớn lên ở Tiên giới, giữa các huyết mạch của nhau, lại có sự áp chế cấp bậc tuyệt đối nghiêm khắc, được khắc vào thần hồn.
Bây giờ tiên đồng nhìn Ô Tinh Tinh nói chuyện, đều có chút run run không tự chủ được.
Bên này Ô Tinh Tinh chép chép miệng, thoải mái hào phóng nói: “Sao ta biết được? Có lẽ là bởi vì ta và hắn từng song tu.”
“Cái, cái gì?”
“Song, song tu?”
“Nữ tử, ngươi thật lớn mật! Sao dám bôi nhọ làm bẩn sự trong sạch của tiên quân? Tiên quân một mình ở tại hư cảnh, nữ tử không vào hư cảnh được. Huống chi tam giới này, không có tiên tử nào được hắn ghé mắt, ngươi thì tính là cái gì? Sao hắn có thể đi ra từ hư cảnh, song tu với ngươi?”