Ô Tinh Tinh không vui mà bĩu môi nói: “Ngươi không tin thì không tin thôi.”
Ông lão nói: “Đúng vậy đúng vậy, ai rảnh rỗi ở đây bịa chuyện nói dối với các ngươi? Tiểu cô nương, đi thôi.”
Tiên đồng vội hỏi: “Các ngươi muốn đi đâu?”
Ông lão liếc xéo: “Đến U Sơn. Các ngươi muốn đi cùng không?”
Tiên đồng xua tay: “Không đi không đi.”
Nhưng nói xong, hắn ta lại vội nói: “Từ từ.”
Tiên đồng vẫy tay gọi hai tiên ông ở phía sau lên: “Các ngươi… Cảm thấy khí tức trên người nàng, có phải là của Thanh Nguyên tiên quân hay không. Ta nhớ là, 1300 năm trước, các ngươi từng có may mắn gặp xa giá của tiên quân tuần tra một lần.”
Tiên ông nơm nớp lo sợ: “Hình, hình như vậy.”
Tròng mắt tiên đồng vừa chuyển, thần sắc trong mắt chuyển động.
Hắn ta tiến lên một bước, chặn đường của Ô Tinh Tinh. Tuy rằng e ngại khí tức cường đại kia, tiên đồng có hơi không ưỡn thẳng lưng được, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục lên tiếng nói: “Xin hỏi tiên tử và Thanh Nguyên tiên quân cùng đi đến Vu Sơn khi nào, ở đâu?”
Ô Tinh Tinh:?
Cái gì sơn?
Vì sao ta phải đi đến cái gì sơn cùng Tùy Ly?
Ở bên cạnh, ông lão cả giận nói: “Ngươi đồ chó đẻ không biết giữ mồm giữ miệng, sao có thể hỏi tiểu cô nương người ta những lời này chứ?”
Ô Tinh Tinh:?
Nàng nghiêng nghiêng đầu, nghe ông lão hùng hùng hổ hổ, đầy miệng thô tục.
Trước kia, nhà gánh phân nước tiểu,ở cuối ngõ của trấn nhỏ dưới núi hoang, mới thích mắng chửi người như vậy.
Lại nhìn tiên đồng trước mặt với sắc mặt xanh mét, lắp bắp nhưng không nghẹn ra một câu nói có tác dụng để phản kích.
Ô Tinh Tinh cảm thấy, hình như mình đã biết vì sao ông cụ có thù oán với bọn họ như vậy.
“Hỏi người ta song tu ở nơi nào, có xấu hổ hay không?” Ông lão đi xuống bậc thang, “Đi thôi! Đi đến U Sơn! Đừng chơi với tên ngốc.”
Tiên đồng tức giận đến mức cắn chặt răng hàm.
Nhưng vẫn khách khách khí khí nói: “Nếu tiên tử không nói dối, chúng ta có thể đưa tiên tử về bên cạnh Thanh Nguyên tiên quân.”
Ô Tinh Tinh không đi nổi nữa.
Hả?
Có thể trực tiếp nhìn thấy Tùy Ly sao?
Ông lão cũng suy nghĩ một chút.
Hình như là tiểu cô nương đã nói… Nàng tới nơi này, là muốn đi gặp Thanh Nguyên tiên quân.
Nhưng mà mình nói với nàng, đời này của nàng cũng không thể đi lên Bát trọng thiên.
Ông lão nhíu nhíu mày.
Nếp nhăn thật sâu tạo thành khe rãnh thật dài, dường như có thể kẹp chết muỗi.
Ông lão quay đầu, hỏi: “Này, ngươi thật sự đã song tu với Thanh Nguyên tiên quân kia à? Tu ở nơi nào? Không nghĩ tới mà. Vị Thanh Nguyên tiên quân kia nhìn y như một tảng băng, vừa lạnh lại vừa cứng, giống như thất tình lục dục đều bị người ta đào rỗng. Thì ra lại còn song tu, ừm, không thể tưởng tượng…”
Tiên đồng tức giận đến đau cả ngực.
Sao ngươi lại hỏi? Chúng ta hỏi thì không được?
Nhưng mà… đúng thật là không thể tưởng tượng việc này sẽ liên quan đến Thanh Nguyên tiên quân.
Bọn họ ngay cả ngẩng đầu nhìn tiên quân một cái cũng không dám kia kìa.
Ai có thể lớn mật như vậy chứ…
Mắt thấy đám người này vô cùng tò mò.
Ô Tinh Tinh nói: “Ở nhân gian đó.” Nàng nghiêng đầu, nghi hoặc lên tiếng: “Các ngươi không biết tiên quân chuyển thế đến nhân gian rèn luyện một chuyến sao?”
“Tiểu tốt như chúng ta, đâu xứng biết được chuyện của tiên quân đâu?” Tiên đồng nhỏ giọng nói.
Tuy nhiên cứ như vậy thì cũng đã hiểu rõ ràng rồi.
“Vài ngày trước có từng nghe nói mấy trọng thiên ở trên náo nhiệt hơn, nói là gì mà tiên quân trở về. Vậy nhất định là chỉ việc từ nhân gian trở về rồi.”
Lời này vừa ra, ánh mắt các tiên nhân còn lại nhìn Ô Tinh Tinh cũng thay đổi.
“Nhưng mà không biết… sau khi tiên quân trở về có còn nhớ tiên tử ngươi hay không?” Tiên đồng nhìn Ô Tinh Tinh hỏi.
Ô Tinh Tinh ủ rũ mặt mày: “Không biết.”
Nàng có hơi không vui.
Nàng không muốn nghe người khác nói như vậy.
Nếu như không nhớ, vậy nàng sẽ tự đi đến yêu cảnh ở.
Nàng sẽ chăm con một mình…
Chỉ là bây giờ ngay cả con còn chưa có!
Dù sao cũng không được.
Ô Tinh Tinh hung hăng cắn răng hàm một cái, răng nanh cũng ngứa lên, hận không thể lập tức cắn Tùy Ly một cái.
“Mặc kệ thế nào, chúng ta đều có thể nghĩ cách cho tiên tử ngươi trước, đưa ngươi đến hư cảnh rồi lại nói. Như thế nào?” Tiên đồng ôm lấy tay, cười hỏi.
Ô Tinh Tinh nhìn nhìn bọn họ: “Các ngươi muốn có cái gì?”
Tiên đồng ngẩn ra: “Lời này của tiên tử có ý gì?”
Ô Tinh Tinh: “Các ngươi giúp ta, vậy các ngươi muốn có cái gì?”
Tiên đồng nói: “Có thể giúp đỡ tiên tử, là may mắn của chúng ta. Làm sao dám mở lời cầu xin tiên tử?”
Ô Tinh Tinh bĩu môi.
Đừng hòng lừa nàng.
Khi ở Tuyết Quốc, nàng đã từng đi theo Tùy Ly học rồi!
“Khi một người miệng chỉ nói không có gì mong muốn, vậy nhất định là hắn muốn lấy được càng nhiều hơn, thứ lớn hơn nữa từ chỗ nàng.” Lúc ấy Tùy Ly đã nói như thế này.
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu hỏi hắn: “Vậy ngươi cũng là như thế sao?”
“… Ừm.”
Ô Tinh Tinh bẻ bẻ ngón tay: “Nhưng mà ta cũng đã có được nhiều thứ từ trên người chàng mà.”
Tùy Ly không nói gì, chỉ là hôn nàng.
Nhưng rất nhanh đã bị Tân Ngao bắt lại đánh.
Vành mắt của Ô Tinh Tinh đỏ lên.
Là bởi vì cách Tùy Ly gần hơn rồi ư?
Càng nhớ Tùy Ly hơn.
Nàng nhẹ nhàng chớp mắt, xóa đi nước mắt xuất hiện đáy mắt.
Ông lão bên cạnh nàng nói: “Ta thấy được đó. Vậy các ngươi mau đi làm việc này đi.”
Tiên đồng đáp lại, nhìn theo ông lão và Ô Tinh Tinh đi về phía U Sơn.
“Đừng khóc nữa, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Ông lão hỏi Ô Tinh Tinh.
“Mười chín? Nhưng mà ta ở trong trứng đợi thật nhiều thật nhiều năm.”
“Trong trứng?” Ông lão ngẩn ngơ, “Thì ra ngươi không phải người hả?”
“Ừm.”
Ông lão cảm thấy mới mẻ, nói: “Là yêu? Yêu quái cũng có thể phi thăng? Thật là kỳ lạ thay.”