Ông ấy lại nhìn Ô Tinh Tinh, thở dài nói: “So sánh với ta, tuổi ngươi thật là quá nhỏ. Còn nhỏ tuổi, sao lại bị lừa đi với người ta chứ? Bây giờ vô duyên vô cớ còn phải thương tâm rơi nước mắt vì người đó.”
Ô Tinh Tinh:?
Nàng lắc đầu nói: “Hắn không lừa ta. Lúc ban đầu chính là ta muốn nhặt hắn về nhà làm phu quân.”
Ông lão nghẹn lại.
Sau một lúc lâu mới nói được một câu: “Tiểu cô nương thật là, không thể trông mặt mà bắt hình dong, cái đầu không lớn, lá gan thì không nhỏ.”
Thanh Nguyên tiên quân mà ngươi cũng nhặt?
Ô Tinh Tinh đi về phía trước, trái lại hỏi ông ấy: “Sao chúng ta không dùng pháp thuật đi đến U Sơn? Phải dùng hai chân đi từng bước một vậy?”
Trên mặt ông lão hiện lên một chút buồn bã nói: “Bởi vì như vậy càng giống như con người.”
“Thành tiên rồi thì cũng là người mà.”
“Thành tiên rồi, càng dễ quên nhân tính. Dần dần sẽ không còn là người.”
Ô Tinh Tinh chỉ có thể nghe cái hiểu cái không.
Bởi vì nàng vừa mới thành tiên, còn chưa trải qua nhiều như vậy nữa.
Ngược lại U Sơn cách Quần Thanh Quan cũng không xa lắm.
Chờ đến khi màn đêm rơi xuống, bọn họ đã đi tới U Sơn.
“Những người ở nơi này, đều là tu sĩ nhân loại lúc trước phi thăng đi lên. Là một đám… người già đã chết tâm.” Ông lão nói.
Giọng nói của ông lão vừa dứt.
Chỉ thấy một bóng dáng bay từ trên núi xuống, xa xa đã gọi một tiếng: “Đạo nhân!”
Bóng dáng kia rơi xuống đất.
Lại là một bà lão trông giống như ông lão, tóc tuyết trắng, gần như rũ xuống mặt đất.
Trên người bà lão mặc váy áo màu nhạt, thân hình gầy đơn bạc, nếp nhăn phúc đầy da thịt bà ấy.
Một tay bà ấy cầm một đóa hoa, đoá hoa kia có màu tím xanh, nhụy hoa là một ánh sáng huỳnh quang mờ mờ, chiếu sáng đường xá giữa núi.
“Văn cô.” Đạo nhân xưng hô với bà ấy như vậy.
Văn cô lại không nhìn ông ấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Ô Tinh Tinh, kinh ngạc nói: “Tiểu cô nương ở đâu đến thế?… Chẳng lẽ họ Ngưu biến thành?”
Đạo nhân lắc đầu nói: “Mới phi thăng tới.”
Ngay lập tức Văn cô cũng rất ngạc nhiên một phen, liên tục nói đã bao nhiêu năm rồi cũng chưa gặp người mới.
Ngay sau đó bọn họ cùng nhau đi lên trên núi.
Đi đến chỗ sườn núi, đó là từng tòa nhà lớn.
Bọn họ vào một tòa trong số đó.
Mới vừa rảo bước tiến lên, thế mà Ô Tinh Tinh nghe thấy được tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh.
Nhưng rất nhanh, tiếng khóc nỉ non kia đã biến thành tiếng mắng non nớt.
Không sai, là tiếng mắng.
“Cái đồ chó, ngươi mang Đạp Vân đao của lão tử đi đâu?” Trẻ mới sinh hùng hùng hổ hổ.
Ô Tinh Tinh:?
“Mau đi quản con trai rùa của ngươi đi.” Một đại hán ở bên cạnh, nói với một phụ nhân tạo dáng õng ẹo.
Phụ nhân trợn trắng mắt: “Hôm nay không phải ta làm nương.”
“Vậy là ai?” Đại hán hỏi.
“Chắc là họ Ngưu.”
“Vậy hắn đâu rồi?”
“Quỷ mới biết trốn nơi nào ăn phân rồi.”
Ô Tinh Tinh không khỏi quay đầu lại nhìn nhìn ông lão.
Thoạt nhìn, mọi người đều giống nhau.
Ờm… Nàng phi thăng lâu rồi, cũng sẽ biến thành như vậy sao?
Lúc này giọng của Văn cô vang lên: “Tiểu cô nương, để ngươi chê cười. Đều là một đám xương cốt già, rảnh rỗi không có việc gì, ở chỗ này chơi trò gia đình.”
“Chơi trò gia đình?” Ô Tinh Tinh buồn bực.
Nàng chưa từng chơi.
Văn cô chỉ vào bé trai mặc yếm đỏ chạy loạn khắp nơi nói: “Đó là một lão già biến thành.”
Lại chỉ vào phụ nhân tạo dáng õng ẹo nói: “Đó là một lão nam nhân biến thành.”
Ô Tinh Tinh:???
Nghe ra… hình như đúng thật là mọi người có vẻ hơi điên.
Văn cô thở dài: “Cuộc sống này sống quá không thú vị, cũng nên nghĩ ra một và thứ thú vị để giải quyết một chút.”
“Cuộc sống ở tiên giới… không thú vị như vậy sao?” Ô Tinh Tinh hỏi.
“Đúng vậy. Cố tình muốn chết, còn không chết được. Ngươi nói có khó chịu không.” Văn cô nói.
Lúc này những người khác chú ý tới động tĩnh bên này.
Bọn họ sôi nổi vây quanh lại đây.
“Gương mặt mới?”
Ông lão nói lai lịch của Ô Tinh Tinh, lại nói tuổi của nàng.
Văn cô nói: “Lúc ta đi, chắt gái của ta chắc cũng tầm tuổi này.”
Phụ nhân tạo dáng õng ẹo nói: “Trông giống muội muội của ta. Muội muội của ta chỉ là một phàm nhân, ngay cả dẫn khí cũng không biết. Nếu con bé có chắt gái của chắt của chắt, có lẽ cũng giống như thế này.”
Bọn họ nói một lúc, lại không nhịn được bắt đầu thở ngắn than dài.
“Cả ngày kêu mấy người các ngươi đóng giả, ta nhìn cũng sắp nôn cả ra.” Đại hán kia nói, “Ngược lại bây giờ có một tiểu cô nương thật tới. Có thể kêu nàng đóng giả con gái của ta. He he, ta cũng không biết, con gái mà ta chưa từng gặp mặt, khi gọi ta sẽ như thế nào.”
Ông lão ngước mắt: “Biến đi, nàng không rảnh chơi cùng các ngươi, ta chỉ mang đến cho các ngươi nhận mặt. Tương lai gặp, đừng có nhận nàng thành tiên nhân của Nhất trọng thiên, đừng dọa tiểu cô nương.”
“Không rảnh chơi cùng chúng ta? Ồ, cũng phải, mới vừa làm thần tiên còn cảm thấy mới mẻ nhỉ. Chờ mấy ngày nữa không có việc gì để làm xem.” Đại hán cảm thán nói.
Ông lão nói: “Nàng phải đến Bát trọng thiên.”
“Bát trọng thiên? Đi đến chỗ đó làm gì? Đi tìm chết?” Đại hán buồn bực.
“Liên quan éo gì đến ngươi.” Ông lão nói.
Đại hán: “Thôi, ta không đánh lại ngươi, ta không nói với ngươi nữa.”
Văn cô cười hỏi: “Khi nào đạo nhân mới bằng lòng chuyển đến ở U Sơn của chúng ta vậy? Nhiều người, cũng náo nhiệt hơn chút.”
Ông lão lắc đầu: “Không tới.”
Đại hán không nhịn được lại mở miệng tiếp: “Còn muốn ở trong quan chờ đồ đệ kia của ngươi nữa hả. Cũng đã bao nhiêu năm rồi.”
Ông lão không nói lời nào.
Đại hán muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Gặp qua mọi người ở U Sơn.
Ông lão lại muốn dẫn Ô Tinh Tinh đi đến Ban Lan Động.
Mọi người cũng không giữ bọn họ, chỉ nhìn theo bọn họ rời đi.