Ánh mắt của bọn họ nhẹ nhàng xẹt qua người Ô Tinh Tinh.
Như là từ trên người nàng, thấy vô số bóng người trẻ tuổi.
“Trường sinh…”
“Thật giống một cái nhà giam, nhà giam.”
“Phụ nhân” tạo dáng õng ẹo kéo dài âm cuối.
“Người ở Ban Lan Động là người nào?”
“Tà tu từng có may mắn phi thăng.”
Tà tu!
Ô Tinh Tinh suy nghĩ: “Vậy chắc chắn rất xấu xa nhỉ?”
Ông lão gật đầu: “Là rất xấu xa. Ngày đầu tiên đi lên đã nghĩ làm thế nào giết hết tiên nhân của Nhất trọng thiên, nhưng mà rất nhanh đã khiến cho tiên quân Bát trọng thiên tới đánh một trận.”
Ô Tinh Tinh không thích tiên nhân lắm.
Như vậy nghe ra, ngược lại cũng không xấu lắm.
“Vào động, đừng sợ.” Ông lão dặn dò.
Những tà tu đó rất đáng sợ sao?
Ô Tinh Tinh nghĩ, bước về phía trước.
Vừa vào cửa, đã đối mặt với một con rắn có ánh mắt âm lãnh u quang.
Động tác của ông lão thuần thục mà bắt lấy con rắn kia, ném ra ngoài.
“Bên trong còn có mấy thứ kỳ quái…”
“Còn có cái gì?”
“Con bò cạp, con rết.”
Ô Tinh Tinh dừng lại bước chân một chút, ngơ ngác nhìn đỉnh động.
“Nhìn cái gì? Bị dọa sợ?” Ông lão vội hỏi, vừa định giơ tay muốn bắt lấy.
Ô Tinh Tinh ngăn tay ông ấy: “Không bị dọa sợ.”
Ông lão lại nhìn Ô Tinh Tinh, mới phát hiện mặt tiểu cô nương này viết đầy chữ thân thiết.
Thân thiết???
Giờ thì đến phiên ông lão buồn bực.
Lòng nói tiểu cô nương này cũng thật kỳ quái.
“Ngươi thích con rết?”
Ô Tinh Tinh: “Ừm, cũng tàm tạm. Thị nữ của ta là con rết. Ta tương đối thích nàng.”
Ông lão:?
Tiểu cô nương khó lường.
Tìm một con rết tinh làm thị nữ hả?
Cũng thật sự không sợ à.
Ô Tinh Tinh cứ như vậy đi theo ông lão đi vào chỗ sâu trong động.
Trong chỗ sâu xây lên cung điện, vách núi còn được tạo hình ra hình dáng, còn dẫn nước chảy.
Nước chảy róc rách, dễ nghe êm tai.
Lúc này, một tảng đá lớn động đậy.
Ô Tinh Tinh kinh dị mà nhìn chăm chú vào đó.
Ừ.
Không phải tảng đá lớn.
Đó là một người mặc quần áo màu tối!
Một đám đá lớn đều biến thành người, bọn họ xoay người trước sau, nhìn về phía khách đến.
Ở trong Ban Lan Động là các tà tu, nhìn qua đều thật sự trẻ tuổi.
Hoặc tuấn mỹ hoặc kiều mị, giữa mày còn hơi toát ra khí âm tà.
Bọn họ không nhiều người như bên U Sơn, đều sinh sống ở trong sơn động thật lớn.
Ngẫm lại tuy rằng tà tu tu hành dễ dàng, nhưng muốn phi thăng lại khó khăn hơn tu sĩ chính đạo ngàn vạn lần.
Ít người cũng không kỳ quái.
Ông lão lại lặp lại lời vừa nói với người U sơn, nói lại với các tà tu của Ban Lan Động một lần.
“Nhận mặt cái, về sau gặp phải, đừng giơ đao chém luôn.”
Các tA Tu Lanh mặt đáp: “Biết rồi.”
Ông lão nói xong thì mang theo Ô Tinh Tinh đi luôn.
Ô Tinh Tinh không nhịn được tò mò hỏi: “Nếu là tà tu, vì sao bọn họ cũng nghe ông nói vậy?”
Ông lão nói: “Bởi vì đánh không lại ta.”
Ô Tinh Tinh mím môi.
Thì ra là thế!
“Vậy ông là thần tiên lợi hại ở Nhất trọng thiên sao?” Ô Tinh Tinh hỏi ông ấy.
Trong lòng nàng lặng lẽ nói, vậy có thể kéo ông ấy nhập bọn hay không?
Ông lão bật cười: “Chắc là vậy.”
Bên kia rất nhanh tiên đồng đã bắt đầu kế hoạch.
Hắn ta muốn đưa thiếu nữ kia đến bên cạnh tiên quân.
“Đây có lẽ là một cơ hội duy nhất trong đời chúng ta, rời đi Nhất trọng thiên trèo lên càng cao.” Tiên đồng nghiêm túc nói.
Rất nhanh tiên đồng đã báo tin tức này cho Nhị Trọng Thiên.
Rất rõ ràng tiên nhân Nhị Trọng Thiên cũng nghĩ giống như hắn ta, lập tức lại báo lên Tam Trọng Thiên.
Cứ như vậy, Ô Tinh Tinh chỉ là ở Quần Thanh Quan hai ngày.
Tin tức kia cũng đã được báo lên Lục trọng thiên rồi.
Có quyền lực lớn nhất ở Lục trọng thiên chính là Tân Di chân nhân.
Sau khi ông ta có được tin tức, cũng phản ứng giống như tiên đồng lúc trước vậy, đầu tiên là hoài nghi, rồi lại cảm thấy ngạc nhiên.
Ông ta không dám liên hệ hai chữ kia với Thanh Nguyên tiên quân.
Chỉ là…
Nếu có thể được Thanh Nguyên tiên quân ưu ái… Vậy sẽ là một chuyện tốt cỡ nào chứ.
Tân Di chân nhân không báo lên trên nữa.
Bởi vì Lục trọng thiên đã có cơ hội có thể nhìn thấy Thanh Nguyên tiên quân.
Rất nhanh tiên đồng nhận được mệnh lệnh phía trên truyền xuống.
“Chân nhân lệnh ngươi mang theo nàng lên Lục trọng thiên.”
Lục trọng thiên?
Tiên đồng mừng rỡ như điên.
Thế mà đời này hắn ta có thể đến Lục trọng thiên?!
“Nếu các ngươi dám can đảm lừa gạt chân nhân…”
“Không dám, không dám. Chờ chân nhân gặp được sẽ biết.”
Người truyền tin khịt mũi coi thường.
Ở trong mắt hắn ta, rõ ràng đây chính là đám ngu xuẩn ở Nhất trọng thiên sinh ra ý nghĩ không an phận.
Thanh Nguyên tiên quân là nhân vật nào?
Thế nào lại có nữ tử có thể lấy được niềm vui của hắn, làm hắn cúi người?
—
Tiên đồng xoay người đi tìm tới Ô Tinh Tinh.
“Bộ đồ này của tiên tử, chỉ sợ… Có hơi không thích hợp.” Tiên đồng xấu hổ nói.
Ô Tinh Tinh cúi đầu nhìn xem.
Ờm, góc váy rách tung toé, ngay cả đai lưng cũng đều là màu cháy xém.
“Ngươi bị sét đánh một lượt, cũng sẽ như vậy.”
“Chỗ ta có một vật, mời tiên tử thay.” Tiên đồng vội cung kính dâng lên một vân thoi.
“Đây là cái gì?” Ô Tinh Tinh nhận lấy.
“Tiên tử mặc niệm khẩu quyết, vân thoi vân thoi cho ta quần áo.”
Ô Tinh Tinh học rồi niệm.
Chỉ thấy từ con thoi kia, có vô số sợi tơ màu trắng bay ra, nhanh chóng quấn quanh thành sa y, sau đó chặt chẽ khóa lại trên người Ô Tinh Tinh.
“Có chút thú vị.” Ô Tinh Tinh nắm lấy vân thoi.
Tiên đồng dứt khoát nhịn đau tặng cho Ô Tinh Tinh.
Dù sao so với đồ vật mà tương lai có thể được đến, chút hy sinh này thì tính là gì?
Ông lão rất ngạc nhiên: “Vậy là phải đi Bát trọng thiên rồi?”
“Đi đến Lục trọng thiên gặp chân nhân trước.” Bởi vì tâm tình tốt, hôm nay tiên đồng cũng hiền hòa với ông lão.