"Không nên tin trời, không nên tin trời..." Thần quân lẩm bẩm thì thầm, cười nói: "Giỏi cho một câu không nên tin trời. Vì vậy ngươi đã sớm mất tín nhiệm với ta. Mặc kệ ngươi chết bao nhiêu lần, sống lại bao nhiêu lần, trí nhớ mất đi bao nhiêu lần, ngươi vĩnh viễn, vĩnh viễn không xem ta là cha của ngươi. Chỉ cần khi Ô Tinh Tinh lại đứng trước mặt ngươi, ngươi vẫn sẽ xuất hiện lòng tạo phản, tốt, tốt, thật là tốt!"
Dung Di không nhịn được chen miệng vào: "Vừa nghe như vậy, không phải lão già nhà ngươi tính toán quá nhiều, cuối cùng cũng làm cho mình bị cuốn vào sao? Nếu không phải ngươi phân phó những đại tông môn kia, sao bọn họ sẽ vào trong gương Hoa Duyên? Nếu như không có ngươi năm đó đuổi tận giết tuyệt Hồ tộc, tuyệt đối cũng không có ngày ta hiện pháp tướng ở Phục Hi tông."
Ô Tinh Tinh tiếp lời: "Nếu như ngươi không xấu xa như vậy, làm cho kiếp trước Thanh Nguyên tiên quân rút xương ra luyện thành Thất sát kiếm. Sau đó cũng sẽ không có Thất Sát kiếm bảo vệ ta..."
Thần quân càng nghe càng buồn bực trong lòng.
Đúng vậy.
Đúng vậy!
Tất cả giống như y gieo gió gặp bão.
Càng mưu tính! Càng thua!
Thanh Nguyên tiên quân lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn ta làm người cô đơn. Nhưng ngươi có thấy rõ không..." Hắn chỉ vào Tân Ngao nói: "Đây là cha của ta."
Hắn chỉ vào Tam trưởng lão: "Đây là sư trưởng của ta."
Hắn chỉ vào Ô Tinh Tinh: "Đây là người yêu của ta."
Ô Tinh Tinh vội nói: "Còn có đại sư tỷ."
Diệp Chỉ Quân thành thật đi ra từ sau lưng tộc A Tu La, sắc mặt nàng ấy tái nhợt, thân hình gầy gò, nhưng giọng nói có lực, nàng ấy nói: "Ừ, ta là bằng hữu của hắn."
"Đúng vậy." Thanh Nguyên tiên quân nhìn Thần quân: "Ngươi nhìn đi, ta không phải là một người cô đơn, ngươi mới phải. Ngươi tính toán rất nhiều, nhưng duy nhất không tính được, dù bọn họ có chết, nhưng cũng không chịu quy phục ngươi."
Thần quân lại đứng ngồi không yên.
Y bấm tay niệm pháp quyết lao thẳng đến chỗ Thanh Nguyên tiên quân, lạnh lùng nói: "Sao ngươi dám nói với ta như vậy?"
Thanh Nguyên tiên quân cũng không trốn tránh, nghênh chiến chính diện.
Hai người đụng vào nhau, khí lưu từ chỗ hai người bay ra, quét bay vô số tiên nhân.
"Kiếp trước, ta tự tay mình moi tim của mình, muốn xem thử nó có bị Nhược thủy thấm ướt biến thành màu đen, trở thành nơi cất giấu thứ xấu xa nhất cõi đời này theo lời ngươi nói hay không."
“Nhưng sau đó trái tim kia biến mất, nhưng ta lại cho rằng chắc là ngươi muốn giữ lại cho mình dùng, Đáng tiếc cuối cùng lại bị Phỉ Phỉ* nuốt vào trong bụng, thành một trái tim khác của nàng. Nói chung từ đó, kết cục đã được định rồi.”
*Được ghi chép là một dã thú trong Sơn Hải Kinh, bộ dạng như hồ ly, đuôi dài màu trắng, lông như sư tử.
Thần quân bỗng nhiên nhìn về phía Ô Tinh Tinh: "Là nàng... Là nàng... Thì ra là như vậy!"
Khuôn mặt của y trở nên dữ tợn, bấu vào vai của Thanh Nguyên tiên quân, hai người cũng nhau đánh tới trụ chống trời ở phía xa xa.
"Giết những con kiến hôi đáng chết kia! Đuổi tộc A Tu La ra khỏi tiên giới!" Không biết là ai gào to một tiếng.
Mà bên này, cuối cùng các thần tiên cũng ra tay.
Yêu tộc, tu sĩ Nhân tộc, tộc A Tu La cũng lập tức xông đến chiến đấu với những tiên nhân kia.
Có tiên nhân tự giác những người này không dễ chọc... Cũng chỉ Ô Tinh Tinh là yếu ớt hơn, vì vậy nhào thẳng đến chỗ nàng.
Người nhào đến bên trái thì bị móng vuốt của mãnh thú xuyên qua ngực, người nhào đến bên phải thì bị Dạ Xoa xé xác.
Mà người tấn công phía sau thì bị tu sĩ Nhân tộc lấy số đông đánh cho tan thần hồn...
Lần này không dám có tiên nhân nào dám chạy đến chỗ Ô Tinh Tinh nữa.
Ô Tinh Tinh thật buồn bực.
Nàng đánh người rất lợi hại!
Tại sao không có người đến để cho nàng luyện tay chứ?
Tân Ngao đột nhiên vươn tay ra, từ phía sau xách nàng lên, để nàng ngồi lên kiệu của mình: "Đừng động, ngồi đây đi."
"Nhưng con muốn giúp Tân Ly."
"Có cha con ở đây, cần con ra sức sao?"
Thật ra trận chiến này cũng không có gì gọi là hồi hộp cả.
Mà bên kia Thanh Nguyên tiên quân đã đụng ngã ba cây trụ chống trời.
Vì vậy toàn bộ Bát trọng thiên đều lung lay, ngay khi bọn họ cũng gần đụng vào núi Thiên Đế...
"Ngươi muốn giết ta?" Thần quân hơi cúi đầu hỏi.
Thanh Nguyên tiên quân chậm rãi thu tay lại.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một trái tim, trái tim đỏ thẫm, thậm chí còn nhúc nhích.
“Đây chỉ là đòi lại cho A Tinh mà thôi." Thanh Nguyên tiên quân nhàn nhạt nói.
Thần quân tức giận: "Ngươi cho là ta là nàng? Bị móc tim sẽ chết?"
"Nhưng sẽ đau."
Thần quân cúi đầu nhìn một lỗ lớn trên ngực của mình, không có vết máu chảy ra, nhưng chỗ bị rách ra này lại truyền đến cảm giác đau đớn xa lạ.
Đó là mùi vị mà gần mười ngàn năm Thần quân chưa từng trải qua.
"Thanh Nguyên!" Y tức giận nghiêm nghị quát một tiếng.
"Cho nên tiếp theo muốn lấy cái gì? Thần hồn của ngươi? Đầu của ngươi? Tiên lực của ngươi?" Thanh Nguyên tiên quân không nhanh không chậm nói ra từng chữ.
Thần quân cười lạnh: "Ngươi thật sự muốn giết cha của mình? Ngươi không sợ một khi ta chết trong tay ngươi... Một đạo trời phạt sẽ hạ xuống, đánh ngươi vào địa ngục sao?"
Thanh Nguyên tiên quân: "Vậy không bằng thử một chút."
"Ta tới giúp ngươi đi!" Chẳng biết lúc nào ông lão đã đuổi đến.
Thần quân tức giận nói: “Đây là chuyện bất hòa giữa cha con ta, cần gì người ngoài xen vào? Sao thế? Chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy nhiều diệt trừ ta?"
Y đường đường là Thần quân, giao thủ với Thanh Nguyên cũng thôi đi.
Con chó con mèo gì cũng xứng đáng đánh với y sao?
"Có gì không thể?" Nhưng Thanh Nguyên tiên quân vẫn vô cùng bình tĩnh: "Nếu có thể sớm giải quyết mọi chuyện, ta cũng có thể sớm cưới A Tinh."
Thần quân giận đến mức muốn phun máu.
Y thi triển pháp thuật, nhưng không không hoàn toàn thoát được Thanh Nguyên. Hai người cứ giao thủ như vậy, nhất thời không phân thắng bại. Mắt thấy càng có nhiều người chạy đến. Thần quân lập tức sử dụng một vật.