Là một cái bát hình tròn.
Nhìn giống như là đồ của Phật gia...
Bát tròn bay lên không trung, trở nên lớn hơn.
Trong chốc lát bầu trời cũng bị ánh vàng che lấp.
"Nếu như thế…" Trong mắt Thần quân lóe lên sự điên cuồng: "Vậy cha con ta cũng nhau chết đi.”
Cái bát tròn màu vang nặng nề rơi xuống.
Ông lão cũng không kịp ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ụp xuống chỗ Thanh Nguyên tiên quân và Thần quân, cuối cùng là nằm im bất động trên mặt đất.
Mà mặt đất chỗ cái bát rơi xuống, cũng có một vết nứt thật dài.
Mà cái bát kia chụp xuống đất rất kín kẽ, không có một khe hở nào.
"Lộc cộc lộc cộc..."
Chỉ có một quả tim màu đỏ lăn ra.
"CMN đây là thứ gì thế?" Ông lão không nhịn được mắng, tiến lên, muốn nhấc bát lên... Vẫn không nhúc nhích.
"Là vỏ rùa của con rùa nào đó?" Ông lão hùng hổ mắng.
Bát vàng không nhúc nhích chút nào.
Lại ở một nơi khác.
Tộc phượng hoàng là bên đầu hàng đầu tiên.
Lúc này Hi Nhân mới biết trong ngày thường mình đã lãng phí thời gian như ghế nào, lúc này phun lửa cũng không được thành thạo.
Sống nhung lụa trong thời gian dào, càng làm cho hắn ta mất đi sự dũng mãnh thiện chiến của tộc.
Hắn ta không muốn liều mạng cho Thần quân.
Hắn ta muốn sống để cứu cha bị giam giữ ở Thường Dương.
Thân phận của tộc Phượng hoàng cao bao nhiêu?
Có bọn họ dẫn đầu, tất nhiên những thần tiên nhỏ khác cũng không kiên trì, rối rít phản bội.
Phục Hổ thấy thế, sinh ra một tia bi thương
Nhưng ngay sau đó nghĩ đến Thanh Nguyên tiên quân, ánh sáng ác liệt trong mắt của hắn ta cũng từng chút một tắt đi.
"Ta nguyện quy hàng tiên quân." Hắn ta nói từng chữ một rõ ràng.
Đúng vậy, sở dĩ hắn ta quy hàng, là vì quy hàng tiên quân.
Tộc A Tu La, Yêu tộc, còn có tu sĩ Nhân tộc lá gan to bằng trời kia, ai cũng không thể làm hắn ta khuất phục.
Tiên nhân còn lại nghe được lời của Phục Hổ, lập tức kịp phản ứng lại, cũng không quan tâm thật lòng hay không thật lòng, là vì sống tạm hay là vì cái gì khác...
Dồn dập nói: "Ta nguyện quy hàng tiên quân!"
Vốn dĩ tiên quân là người bọn họ luôn kính phục.
Mọi người đều là thần tiên, quy hàng hắn cũng không có mất thể diện.
Chờ đến lúc thật sự bị tộc A Tu La, Yêu tộc cũng với tu sĩ Nhân tộc bọn họ luôn xem thường, giết cho không có cách nào chống cự được... Khi đó cầu xin tha thứ, không khỏi tỏ ra càng kém cỏi hơn.
Trong đầu các tiên nhân đều có suy nghĩ như vậy.
Dù sao Thần quân cũng đã không còn thấy bóng dáng nywax...
Lại một lát sau.
Cũng không còn ai chống cự nữa.
"Chắt chắt chắt đồ tôn!" Ông lão hét trở lại: "Ngươi nhanh đến đây..."
Ô Tinh Tinh nghe tiếng đang muốn nhảy xuống từ trên kiệu.
Tân Ngao đè nàng lại: "Gấp cái gì? Bảo Già Lâu La mang ngươi đi."
Ô Tinh Tinh do dự một chút, vỗ đầu Già Lâu La.
Quả nhiên mấy Già Lâu La khiêng kiệu trên vai, mang nàng đến chỗ của ông lão.
Không lâu lắm.
Mọi người đều vây quanh cái bát vàng kia.
Mặc kệ ai đến thử, cũng không có cách nào với nó.
"Sẽ cứ bị nhốt cho đến chết ở bên trong như vậy chứ?" Ông lão vuốt cằm nói.
Ô Tinh Tinh trợn mắt nhìn ông ấy một cái.
Ông lão vội vàng ngậm miệng lại.
Ô Tinh Tinh vội vàng nghiêng đầu nhìn Tam trưởng lão, hỏi: "Có Phật tu đi theo không?"
Tam trưởng lão cắn răng nói: "Chỉ có một vị trưởng lão Pháp âm môn thôi, nhưng đối với những cái này, bọn họ không tinh thông bằng Kim Thiền tông."
Ô Tinh Tinh lẩm bẩm: "Tìm Vô Tương Tử..."
Nhưng hôm nay bọn họ ở tiên giới, đi chỗ nào tìm Vô Tương Tử chứ?
Nàng còn chưa học được cách hạ thần thức xuống nhân gian.
Ô Tinh Tinh có chút sốt ruột.
Sốt ruột đến mức không tránh khỏi đi qua đi lại.
Tân Ngao: "Cha đi tìm thay con, như thế nào?"
Ô Tinh Tinh dừng động tác lại, quay đầu nhìn y, nước mắt trong hốc mắt giống như lúc nào cũng có thể rơi.
Tân Ngao nhìn thấy mà thật sự đau lòng.
Y nâng tay lên, vuốt ve đầu Ô Tinh Tinh.
Ngày xưa lúc còn ở Tuyết quốc, y thương nàng biết bao nhiêu, cần gì phải để cho nàng vất vả vì những chuyện này chứ?
"A Tu La rất giỏi chuyện phá giới đi vào. Đại sư tỷ kia của con, chính là đi vào trong lỗ thủng vách ngăn giữa nhân gian và giới A Tu La. Ta có thể bắt Vô Tương Tử gì đó từ nhân gian vào trong giới A Tu La, lại mang đến Bát trọng thiên."
Đôi mắt của Ô Tinh Tinh sáng lên: "Có được không?"
Tân Ngao: "... Chắc là được đi. Chỉ là... Có lúc phá không được chính xác lắm, nếu phá sai vách chắn cũng không biết là đang ở chỗ nào."
Ô Tinh Tinh nghe vậy thì buồn bã cúi đầu.
Tân Ngao vội nói: "Nhưng Nguyên Chử rất thông minh, bảo hắn nghĩ cách."
Ô Tinh Tinh gật đầu liên tục.
Tân Ngao nói là làm.
Lúc gần đi, y sờ đầu Ô Tinh Tinh, nói: "Thái Dương trưởng thành rồi, hôm nay tiên giới không có người đứng đầu, thì phải do con xử lý bọn họ ."
Ô Tinh Tinh chỉ vào mình: "Con sao?"
Tân Ngao cười nói: "Đúng vậy, không phải Thái Dương còn làm hoàng đế mấy ngày sao? Hôm nay làm thử người đứng đầu tiên giới như thế nào?"
Tam trưởng lão ở một bên thầm nghĩ còn có chuyện đặc sắc như vậy sao?
Chẳng qua ông cũng đồng ý lời của Tân Ngao, vì vậy cũng nói theo: "Đúng vậy, hôm nay Yêu tộc, giới A Tu La đều nghe lời của ngươi, tu sĩ Nhân tộc thì lại càng không phải nói. A Tinh, trước khi Tùy Ly ra ngoài, ngươi phải gách vác trách nhiệm nặng nề này rồi.”
Ô Tinh Tinh hít sâu một hơi, làm cho gò má hơi phồng lên một chút.
Nhưng nàng vẫn nghiêm túc gật đầu, nhất thời cũng không còn nóng nảy như lúc trước nữa.
Ô Tinh Tinh quay người lại.
Những tiên nhân này đều bị dồn đến một nơi, bọn họ thấy nàng, ánh mắt càng thêm phức tạp... Hôm nay đánh một trận, mới biết lai lịch của vị "Ô tiên tử" này lợi hại như thế nào.